Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới

Chương 297




Chương 297

“Em không sao, chị còn đang bị thương đấy. Đúng là đã yếu còn ra gió, nếu em mà không tìm người đến thì chị coi như xong đời rồi.”

Lục An Bảo giả vờ như không quan tâm nhưng khi nhìn thấy mặt Vô Ưu đỏ bừng đến tận mang tai, cậu mới biết cậu chỉ đang lừa dối mình thôi.

Rõ ràng là cậu rất quan tâm.

“Em lo lắng cho chị à?”

“Ha ha, đừng tưởng bở nữa. Chị gái à, em chỉ không muốn liên lụy đến một người xa lạ thôi, em không thích mang nợ ai cả.”

Bị nói trúng tim đen, Lục An Bảo thẹn quá hóa giận, xù lông xù cánh.

“Ra là vậy. Chị cũng không sao đâu, em không cần sợ chị làm ảnh hưởng đến em. Em đi ra ngoài chơi đi.”

Vô Ưu cảm thấy cậu bé trước mặt này thật đáng yêu. Rõ ràng quan tâm mình nhưng luôn mạnh miệng không chịu thừa nhận.

“Cậu, cậu chủ đây thấy chị đáng thương mới cố tình ở đây với chị.” Lục An Bảo ở đây trông nửa ngày, nếu cứ như vậy bỏ đi thì thật là thua thiệt, vội vàng nói.

Vô Ưu xem cậu bé lúng túng đến mức không nói rõ ra được, nhếch miệng cười, nhưng mà mới chỉ cười nhẹ một cái, gương mặt đã vô cùng đau đớn.

Những người kia ra tay thật thô bạo, không biết là đánh người không nên đánh vào mặt hay sao?

“Sao thế? Chị đau lắm à?” Lục An Bảo trông thấy vẻ mặt đau đớn của cô, hơi sốt ruột. Nhất là khi nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô để lộ ra nhiều vết sưng tấy, thâm tím khiến cậu càng cảm thấy chột dạ.

Cũng chỉ vì cậu, cô mới trở nên như vậy.

“Không sao đâu.”

Vô Ưu lắc đầu. Lúc cô mất trí nhớ xong tỉnh lại, vết thương còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều. Cho nên, vết thương nhẹ này không đáng để cô quan tâm.

Lục An Bảo tỏ vẻ không tin. Chị gái này thật kỳ lạ! Bị đánh thành ra như vậy rồi còn nói là không sao.

Cô ấy đang sợ mình lo lắng sao?

Lục An Bảo đột nhiên cảm thấy hơi xúc động, suy nghĩ: “Em ra ngoài lấy cho chị một túi chườm lạnh, chị chườm vào sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút.”

Vô Ưu vốn dĩ không muốn làm phiền đến cậu, không ngờ cậu bé này lại nhảy vù từ trên ghế xuống, chạy rất nhanh ra ngoài.

Vô Ưu nhìn cậu rời đi, không nhịn được bật cười. Cậu bé này ngoài miệng thì rất đanh đá, nhưng bản chất vẫn rất hiền lành.

Không biết tại sao khi nhìn thấy cậu, cô lại nghĩ đến đứa con kia của cô.

Nếu như cô có con thì chắc nó cũng lớn đến tầm này rồi.

Nhưng không biết đứa bé đó đang ở đâu, có sống tốt hay không?

Nghĩ đến con mình, ánh mắt Vô Ưu càng trở nên phiền muộn.

Khi biết mình có con, cô chỉ cảm thấy ngỡ ngàng. Cô tự hỏi đứa bé kia đang ở đâu? Ba của nó là ai?

Nhưng tất cả mọi thứ chỉ là ẩn số, mà những thứ không rõ thường là những thứ đáng sợ nhất.

Cô thậm chí còn cho rằng có khi nào ba của đứa bé lại là một người xấu xa.

Sau tất cả, cô vẫn rất quan tâm đến đứa trẻ mà cô mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày kia.

Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vô Ưu cứ tưởng là Lục An Bảo trở về liền ngẩng đầu, nhưng lại thấy một dáng người thẳng tắp.

Đó là dáng người của một người đàn ông trưởng thành, anh ta mặc một bộ trang phục bình thường, nhưng không hề lộ ra vẻ tùy tiện. Vài chiếc cúc áo bung ra trước ngực, để lộ ra cơ ngực khiến người ta ngưỡng mộ. Ngũ quan của anh ta trông rất giống Lục An Bảo, nh có thêm chút bí ẩn và cao ngạo, một cảm giác uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Vô Ưu nhìn đến mức thất thần, trong lòng xuất hiện một cảm giác rất kỳ quái khiến cô không thể rời mắt khỏi người đàn ông đó.

Lục Tấn Uyên thấy cô nhìn thẳng vào mắt mình, nhưng lại không hề nổi giận.

Anh chỉ ho nhẹ một tiếng, nhắc cô tỉnh táo lại.

Vô Ưu hơi lúng túng. Cô bị sao vậy chứ?

Bình thường, cô cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều người đẹp trai, nhưng khi nhìn thấy người này cô lại tỏ ra thất lễ như vậy, còn ngây người ra đấy, thực sự là xấu hổ.

“Anh là… người nhà của Lục An Bảo?”

Vô Ưu đoán người này có quan hệ máu mủ với Lục An Bảo, bởi vì dáng dấp thực sự rất giống cậu bé. Nếu nói không phải người nhà, cô cũng không tin đâu.

“Tôi là ba của Lục An Bảo. Cảm ơn cô đã cứu nó.”

Lục Tấn Uyên đi đến, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quý tộc.

“Tôi tên là Vô Ưu.”

Nghĩ một lúc, Vô Ưu nói ra tên của mình.

Lục Tấn Uyên gật đầu. Trong lòng có hơi thất vọng, sau đó lập tức nhìn vào khuôn mặt cô gái kia.

Lúc này khi ngồi trên giường bệnh, cô gái đã mặc một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, trang phục bẩn thỉu khi nãy đã bị anh ném đi.

Có lẽ là bởi vì khung xương của cô quá nhỏ nên khi mặc bộ quần áo này vào trông giống như trẻ con mặc trộm áo người lớn, vô cùng rộng rãi. Xương quai xanh lộ ra, khiến Lục Tấn Uyên nhớ tới cảm giác nhẹ tõm lúc bế cô lên.

Không ngờ, một cô gái yếu ớt như vậy lại có can đảm ra tay cứu giúp một cậu bé mà mình vừa mới gặp.

Vô Ưu cảm thấy hơi khó chịu khi đối mặt với ánh mắt của Lục Tân Uyên, cô lén nhìn anh. Lục Tấn Uyên ngơ ngác, đôi mắt này…

Đôi mắt của cô rất đẹp, rất giống đôi mắt của cô gái trong trí nhớ của anh, nhưng mà có một chút khác biệt.

Lục Tấn Uyên còn muốn tìm hiểu kỹ một chút thì Vô Ưu lại cúi đầu.

Cô cảm thấy rất khó chịu khi bị ai đó nhìn chăm chú như vậy.

Rốt cuộc là anh ta đang nhìn cái gì vậy?

Chẳng lẽ anh ta lo lắng cô có âm mưu gì sao?

Nhưng sao cô lại cảm thấy ánh mắt đó quen thuộc đến vậy?

“À, chuyện này, tôi chỉ gặp chuyện bất bình nên ra tay cứu giúp mà thôi. Bởi vì cậu bé đó quá đáng yêu nên tôi không thể nào bỏ mặc được. Nhưng mà yên tâm, tôi không có ý gì khác đâu.”

Lục An Bảo là một đứa trẻ đáng yêu, khiến cô không khỏi yêu thích.

An Bảo, An Bảo, có nghĩa là muốn đứa bé này cả đời bình an sao?

Quả là một cái tên dễ nghe.

“Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý nghi ngờ cô.”

Lục Tấn Uyên giải thích. Anh không tài nào hiểu được mạch suy nghĩ của phụ nữ.

Cô ấy không biết anh là ai sao?

Nếu như là người khác, trông thấy anh xuất hiện, cho dù không tỏ ra mê mẩn, làm ra một vài hành động ngu ngốc thì cũng yêu cầu anh cho bọn họ một khoản thù lao đáng giá.

Dù sao thì ở Hà Nội này, không ai là không biết, người mang tên Lục Tấn Uyên có địa vị như thế nào.

“Cô đã cứu An Bảo nên cô là ân nhân của nó. Cho nên, cô có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì, cho dù có quá đáng cũng không sao, tôi có thể đáp ứng cô.”

Giọng điệu tự tin đến mức ngạo mạn này nếu phát ra từ miệng người khác, Vô Ưu sẽ cảm thấy người đó thật buồn cười.

Nhưng… đối diện với ánh mắt thâm sâu của người đàn ông này, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy tin tưởng: Kiểu phong thái cao quý, bất phàm này khiến cho mọi lời nói ra đều vô cùng có sức thuyết phục.

Có điều, cô không hề có suy nghĩ muốn nhận được thù lao, bởi vì cô cứu Lục An Bảo cũng chỉ vì cô yêu quý cậu bé mà thôi.

Nhưng khi cô vừa định mở miệng thì đầu của cô cứ như bị hàng ngàn mũi kim châm, cơn đau khủng khiếp khiến cô không nói nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.