Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới

Chương 290




Chương 290

Chiếc xe tải kia đột nhiên xuất hiện, lao vút đến, sau khi Ôn Ninh nhìn thấy thì hoàn toàn không còn khống chế được bản thân mà hét toáng lên.

Giây phút ấy, cô nghĩ rằng tất cả mọi thứ sẽ hoàn toàn kết thúc…

Denis thấy thế, trong lòng cũng hoảng sợ, anh ta biết vừa rồi anh ta đã lái quá tốc độ, nhưng chiếc xe kia xuất hiện khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, anh ta hoàn toàn không phát hiện ra nó.

Theo bản năng, anh ta nhìn về phía hàng rào chắn bảo vệ ở bên cạnh, không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi, chiếc xe tải kia vẫn dùng tốc độ nhanh như bay tông thẳng về phía này, nếu như tông trúng xe của bọn họ, thì cho dù có là chiếc xe hơi cao cấp mấy chục tỷ cũng sẽ bị đâm thành những mảnh sắt vụn. Anh ta đạp mạnh chân ga, không chút do dự, chiếc xe trực tiếp tông thẳng về phía hàng rào bảo vệ, bay lên rồi rớt xuống sông.

Sự việc xảy ra vô cùng đột ngột, những chiếc xe phía sau bị dọa đến mức phải phanh gấp lại, xe sau đụng trúng đuôi xe trước, mười mấy chiếc xe đụng vào nhau, tình hình vô cùng hỗn loạn.

Chiếc xe rơi xuống sông, đây là sự lựa chọn của Denis, là cách duy nhất để có thể bảo toàn được mạng sống của bọn họ.

Nhưng mà, do cú va chạm khá mạnh nên Denis đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, Ôn Ninh bị dây an toàn siết chặt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, xui xẻo là chiếc xe đã từ từ bị nước nhấn chìm…

Nước sông vẩn đục dần dần xâm lấn, Ôn Ninh giãy dụa muốn mở cửa xe ra nhưng lại phát hiện áp suất của nước khiến cô không thể động đậy, chỉ còn có thể giương mắt lên nhìn nước sông từng chút một xâm lấn vào toàn bộ không gian trong xe.

Như thế… là đã kết thúc rồi sao?

Lồng ngực của Ôn Ninh tràn ngập sự tuyệt vọng, trước mắt cô dần dần biến thành một mảnh mơ hồ.

“An Bảo…”

Cuối cùng, hình ảnh xuất hiện trong đầu cô chính là bé con của cô, còn có… người đàn ông mà cô nghĩ rằng bản thân sẽ hận đến hết đời.

Tài xế của chiếc xe tải kia liên tiếp đụng trúng những chiếc xe đang dính lại với nhau, trong vụ tai nạn giao thông này, trách nhiệm của anh ta không nhỏ, sợ là phải ngồi tù, nhưng trên mặt anh ta lại không hề sợ hãi hay hoảng loạn, ngược lại còn có phần được giải thoát.

Gục đầu vào tay lái, trước khi mất đi ý thức, anh ta nói với người ở đầu dây điện thoại bên kia: “Chuyện mà cô muốn tôi làm, tôi đã làm xong hết rồi, hãy nhớ lấy lời cô đã nói!”

Lục Tấn Uyên đang muốn rời khỏi khách sạn để đi tìm Ôn Ninh, bước chân bỗng khựng lại, trái tim đột nhiên cảm nhận được một cơn đau nhói, sự đau đớn kia giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, khiến cho cơ thể anh lảo đảo.

Có chuyện gì thế này?

Hạ An Bình cũng đi theo sát bên người anh, đang muốn đến gặp Ôn Ninh nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của Lục Tấn Uyên thì cười lạnh: “Sao thế, lẽ nào anh bị tôi đánh đến nỗi không còn đi được nữa rồi sao? Xem ra anh cũng chẳng có bản lĩnh gì ghê gớm”

Lục Tấn Uyên đè nén sự rung động trong lòng, cũng không thèm nhìn Hạ An Bình: “Câm miệng!”

Cảm giác bất an ở trong lòng càng tăng lên, Lục Tấn Uyên đột nhiên duỗi tay túm lấy Hạ An Bình: “Có phải cậu lại làm ra chuyện gì rồi không? Bây giờ Ôn Ninh đang ở đâu?”

Cảm giác này rất giống với cảm giác mà anh đã từng trải qua khi Ôn Ninh lâm vào tình trạng khó sinh, cho nên, có phải Ôn Ninh đã gặp nguy hiểm gì rồi không?

“Tôi làm chuyện gì cũng không liên quan đến anh, buông ra!”

Hạ An Bình cũng có chút giận dữ, hất tay của Lục Tấn Uyên ra, đúng lúc này, tivi trong sảnh khách sạn đột nhiên chiếu một tin tức khẩn cấp.

“Lúc đi qua cây cầu lớn trên sông, một chiếc xe vận tải vi phạm luật lệ an toàn giao thông, đụng trúng một chiếc Maserati đang vượt quá tốc độ, hiện tại chiếc xe Maserati kia đã bị lật và rơi xuống sông, người ở trong xe hiện vẫn chưa rõ tình trạng sống chết, bởi vì nước sông chảy quá xiết, nên đội cứu hộ tạm thời không có bất cứ tiến triển nào thêm..” Hạ An Bình ngây ngốc đứng nhìn tin tức kia, hình ảnh được camera ghi lại thật sự khiến cho người ta vô cùng hoảng sợ, chỉ cần suy nghĩ thôi cũng biết vụ tai nạn kia khủng khiếp biết bao nhiêu, nhưng…

Điều khiến anh ta càng thêm hoảng sợ chính là chiếc xe kia, là chiếc xe mà anh ta đã giao cho Denis, để anh ta đưa Ôn Ninh đi!

Lục Tấn Uyên nhìn thấy Hạ An Bình đột nhiên thất thần, bộ dạng đau khổ gần chết nhìn ngây ngốc vào màn hình tivi thì trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một suy đoán không hay, buông lỏng tay ra: “Cậu đừng nói với tôi… Chiếc xe kia là của cậu… Ôn Ninh, ở trên đó?”

Hạ An Bình không còn sức để trả lời lại anh, khóe môi của anh ta khẽ động, nhưng lại không hề phát ra được bất kỳ một âm thanh nào.

Một sự thật hết sức vớ vẩn khiến cho anh ta không biết nên nói cái gì: “Không thể nào..”

Hạ An Bình lẩm bẩm tự nhủ với bản thân, làm sao có thể được cơ chứ?

Tại sao đúng lúc Ôn Ninh ngồi trên chiếc xe đó lại xảy ra chuyện này?

“Sẽ không đâu!”

Hạ An Bình đột nhiên hung hăng dùng sức, đẩy Lục Tấn Uyên đang giữ chặt anh ta ra, sau đó chạy như bay ra ngoài.

Lục Tấn Uyên nhìn dáng vẻ của anh ta, nhanh chóng hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra.

Lần này Ôn Ninh thật sự đã xảy ra chuyện rồi!

Anh cũng không quan tâm đến chuyện gì nữa, xác nhận được địa điểm xảy ra sự việc liền vội vàng phóng tới.

Suốt cả chặng đường, anh dùng tốc độ nhanh nhất để lao tới hiện trường.

Bây giờ, bởi vì chỗ đó xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn nên đã bị phong tỏa, chỉ có một số cảnh sát đến để giữ an ninh trật tự.

Dường như Hạ An Bình và Lục Tấn Uyên đến cùng một lúc, hai người đàn ông trước giờ vẫn luôn trầm ổn cẩn trọng lần đầu tiên thất thố trước mặt nhiều người như thế.

“Có chuyện gì thế? Tại sao lại không có người nào xuống cứu hộ hết vậy?”

Lúc Lục Tấn Uyên thấy chỉ có một vài nhân viên cứu hộ ở tại hiện trường, hơn nữa không có người nào có ý định xuống cứu trợ, cả người dường như đang bốc lên lửa giận.

Việc cứu hộ như thế này, thời gian chính là tính mạng, cứ tiếp tục trì độn như thế này, Ôn Ninh… còn có thể sống sót được sao?

“Xin lỗi anh, mấy ngày nay vừa mới đổ mưa, mực nước hiện giờ đã dâng lên quá cao, hơn nữa dòng nước lại chảy xiết, cho dù có cho người xuống cũng sợ là hy sinh uổng công mà thôi.”

Một nhân viên cứu hộ đi qua: “Huống chi, chuyên gia đã tính toán hết cả rồi, chiếc xe kia rơi xuống sông với vận tốc cực lớn, lực quán tính cũng đủ để cho người ở trong xe bị thương nghiêm trọng.

Hơn nữa, lúc chúng tôi đến đây chiếc xe kia đã bị nước cuốn trôi ra rất xa rồi, hiện tại xuống cứu hộ… cũng không có ý nghĩa gì.”

“Tại sao lại không có ý nghĩa gì được?

Đó là một mạng người đấy!”

Lục Tấn Uyên túm lấy cổ áo của nhân viên kia, anh nhìn xuống dòng nước chảy xiết, trong đầu chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.

Theo bản năng của mình, anh đẩy người nhân viên vừa mới nói chuyện với mình ra, tháo cà vạt, định từ chỗ thanh chắn an toàn bị đâm hỏng nhảy xuống nước.

Ôn Ninh, chắc chắn ở chỗ này.

Chắc chắn cô vẫn chưa chết, anh phải xuống cứu cô mới được…

“Anh này, anh hãy bình tĩnh lại đi! Nếu bây giờ anh nhảy xuống, cũng chỉ hy sinh mạng sống một cách uổng phí mà thôi!”

Nhân viên cứu hộ đứng một bên thấy thế, vội vàng giữ anh lại, Lục Tấn Uyên giãy dụa, bộ dạng giống như phát điên, chỉ muốn nhảy xuống sông để cứu Ôn Ninh lên.

“Cái gì gọi là hy sinh vô nghĩa chứ, chắc chắn cô ấy vẫn còn sống, là do các người tham sống sợ chết nên không xuống cứu hộ, các người chậm trễ thời gian cứu hộ…”

Thấy cảm xúc của Lục Tấn Uyên đaøa kích động, mấy nhân viên cứu hộ vội vàng chạy đến khống chế anh, lỡ như không cứu được người lên lại mất thêm một người nữa, vậy thì trách nhiệm của bọn họ lại càng lớn hơn.

Hạ An Bình vẫn nhìn chằm chằm vào dòng nước, dường như hồn phách đã bay đi mất, vốn dĩ anh ta chỉ không muốn Ôn Ninh bị người khác cướp đi mất, không muốn lại mất đi cô một lần nữa, anh ta chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi!

Nhưng, tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này?

Và rồi, khi anh ta nghĩ tới thời gian xảy ra sự việc chỉ cách vài phút sau khi anh ta gọi tới, trái tim của anh ta gần như đang vỡ vụn ra thành từng mảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.