Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới

Chương 288




Chương 288

Rời khỏi đây?

Cô bây giờ đang ở trong vòng tay anh mà lại nghĩ đến chuyện bỏ đi cùng với người đàn ông khác sao?

Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy khó chịu. Nghe thấy giọng Hạ An Bình từ bên ngoài truyền vào, anh nở một nụ cười lạnh lẽo. Trên gương mặt đẹp trai bỗng xuất hiện nụ cười mờ nhạt khiến người ta sợ hãi.

Ôn Ninh ngay tức khắc có linh cảm xấu.

Cô muốn mở miệng kêu cứu, nhưng đôi môi đã bị Lục Tấn Uyên nhanh chóng bịt chặt.

Bàn tay đang giãy dụa của Ôn Ninh bị anh ta mạnh mẽ khống chế. Ngay lúc này đây, Lục Tấn Uyên mặc kệ cô cảm thấy như thế nào, lại càng không thèm để ý đến sự phản kháng mãnh liệt của cô. Trong đầu anh ta bây giờ chỉ có một suy nghĩ điên rồ, đó chính là… dùng cách của mình để trừng phạt người phụ nữ chết tiệt này.

Khắc lên người cô ấy dấu ấn chỉ thuộc về riêng anh, để cô ấy không còn tơ tưởng gì đến bất kỳ người đàn ông nào khác.

Ôn Ninh cảm giác được môi mình đang bị bịt kín, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng, đột nhiên quên mất bản thân nên phản ứng như thế nào.

Còn Lục Tấn Uyên lại cảm thấy như thể máu huyết trong người mình đang sôi sục. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, anh đã không muốn để cô ra đi thêm một lần nào nữa. Cô là món đồ thuộc quyền sở hữu của riêng anh.

Giọng nói của Hạ An Bình vừa nãy, thêm cả sự cự tuyệt của cô, đã khiến những thôi thúc trong lòng anh bộc phát.

Ôn Ninh hoàn toàn không thể phản kháng lại nụ hôn độc đoán của Lục Tấn Uyên. Hơn nữa, anh ta thậm chí còn chẳng thèm để ý đến sự phản kháng của cô.

Ôn Ninh muốn nói chuyện, nhưng lại cảm thấy bản thân sắp cạn kiệt oxy rồi. Hạ An Bình ở ngoài cửa cực kỳ sốt ruột.

Tại sao lại không nghe thấy Ôn Ninh trả lời?

Chẳng lẽ cô ấy không có ở trong phòng?

Không thể nào, chính mắt anh nhìn thấy cô trở về căn phòng này.

Suy nghĩ bất an cứ quanh quẩn trong đầu Hạ An Bình. Anh ta bắt đầu gõ cửa thật mạnh.

Tuy nhiên, không thấy bên trong phản hồi.

“Ôn Ninh, em làm sao vậy, nói gì đi, đừng làm anh sợ!” Nghe thấy giọng nói run rẩy của Hạ An Bình, trong lòng Lục Tấn Uyên ngập tràn cảm giác sảng khoái khi báo được thù. Anh ta nghĩ mình có thể cướp được người phụ nữ này từ trong tay anh sao?

Nằm mơ đi…

“Anh ta đang tìm em kìa…” Lục Tấn Uyên có lòng tốt mà buông Ôn Ninh ra, nhẹ giọng nói bên tai cô. Hơi thở ấm nóng khiến Ôn Ninh không kiềm được mà co rụt người lại.

“Em nghĩ xem, nếu bây giờ anh ta nhất định muốn mang em đi, anh sẽ làm thế nào?”

Bàn tay Lục Tấn Uyên bắt đầu không an phận mà di chuyển khắp trên người cô, thậm chí còn đột nhiên luồn vào bên trong quần áo của cô…

Trong phút chốc, Ôn Ninh bị dọa đến độ toàn thân cứng đờ.

Nhìn thấy dục vọng trong mắt Lục Tấn Uyên, cô không khỏi sợ hãi. Nhưng những lời anh ta vừa nói lúc nãy lại càng khiến cô kinh sợ hơn.

Hạ An Bình đã vì cô mà từ bỏ sự nghiệp trong nước. Bây giờ anh ấy không thể đấu lại Lục Tấn Uyên.

Nếu Lục Tấn Uyên kiên quyết làm khó anh ấy, anh ấy cũng nhất định sẽ đáp trả. Đến cuối cùng, người bị thương cũng chỉ có mình Hạ An Bình.

Những suy nghĩ bỗng chốc trở nên hỗn độn.

Khi Lục Tấn Uyên nhìn thấy bộ dạng rối rắm, khổ sở của cô, anh không hề cảm thấy vui vẻ, mà thay vào đó, lồng ngực anh như đang thắt lại. Cô đang lo lắng cho người đàn ông đó, một người đàn ông nào khác chứ không phải là anh.

Ôn Ninh đột nhiên rất sợ hãi, sao anh ta lại có thể làm ra chuyện như thế này…

Nhưng vào giờ phút này đây, Ôn Ninh đã không còn chút sức lực nào để mà chống cự. Thể trạng của cô vốn đã tương đối yếu, bây giờ lại bị Lục Tấn Uyên khống chế, cô dường như chẳng thể làm được gì.

“Ôn Ninh, Ôn Ninh!”

Hạ An Bình bây giờ luống cuống như kiến bò chảo nóng: “Em chờ anh một chút, anh sẽ gọi người tới mở cửa.”

Ôn Ninh mở to mắt sợ hãi khi nghe Hạ An Bình nói như thế. Cô không muốn bị nhìn thấy trong bộ dạng hiện tại.

Dáng vẻ chật vật, không biết xấu hổ của cô bây giờ, nếu mà để người khác nhìn thấy được, thì chẳng thà chết đi cho xong.

“Lục Tấn Uyên, rốt cuộc là anh muốn làm nhục tôi đến mức nào thì anh mới vừa lòng?”

Đôi môi cô run rẩy phun ra những lời nói mang đầy thù hận.

Lục Tấn Uyên ngừng động tác của mình lại. Những xúc động vừa xâm chiếm đại não anh bây giờ đã lập tức nguội lạnh.

Anh nhìn thấy Ôn Ninh trừng mắt nhưng vẫn không thể nào kìm được dòng lệ tuôn. Dáng vẻ kiên cường khiến người ta cảm thấy xót xa.

Lục Tấn Uyên dừng tay lại, đột nhiên cảm thấy bản thân là một tên đàn ông khốn kiếp. Cho dù là đã lâu lắm rồi mới được gặp lại, nhưng có vẻ như… anh vẫn cứ làm tổn thương cô.

Sau khi tách ra khỏi đôi môi mà mình nhung nhớ bao lâu nay, Lục Tấn Uyên nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô. Đôi mắt cô vốn dĩ đã rất xinh đẹp, bây giờ lại đẫm nước, càng thêm long lanh, càng khiến người ta không nỡ tổn thương, không nỡ để đau thương hiện lên.

“Xin lỗi em…”

Lục Tấn Uyên xin lỗi theo bản năng, vươn tay ra định lau những giọt nước mắt trên gương mặt Ôn Ninh.

Nghe thấy lời xin lỗi của anh, Ôn Ninh giật mình, nhưng đã rất nhanh chóng lấy lại được sự tỉnh táo.

Những chuyện xảy ra giữa bọn họ không thể nào chỉ cần một câu xin lỗi nhẹ nhàng là có thể xóa bỏ hết được.

Ngay cả khi nhìn thấy sự áy náy trong mắt anh ta, sự căm hận và thù hằn mà Ôn Ninh dành cho Lục Tấn Uyên vẫn không hề thay đổi.

Giữa lúc hai người đang không nói nên lời, Hạ An Bình đã đưa nhân viên tới mở cửa phòng.

Một tiếng “tách” vang lên.

Cửa phòng được mở ra. Lục Tấn Uyên kéo Ôn Ninh lùi về sau hai bước để cô không bị cửa đập vào người.

Hạ An Bình lập tức nhìn thấy Lục Tấn Uyên. Người đàn ông này luôn luôn khiến người khác, dù chỉ trong một cái liếc mắt, cũng phải chú ý tới.

Anh nheo mắt lại, siết chặt nắm đấm: “Anh tới đây làm gì?”

“Còn làm gì nữa? Tất nhiên là muốn đưa Ôn Ninh trở về.”

Lục Tấn Uyên đứng chắn phía trước Ôn Ninh. Nhưng khi Ôn Ninh vừa nhìn thấy Hạ An Bình xuất hiện thì lập tức bỏ chạy.

Hạ An Bình nhanh tay lẹ mắt, lập tức bảo vệ cô: “Em rời khỏi đây trước đã. Tài xế đã đợi sẵn dưới lầu rồi. Em ra sân bay trước đi.”

Dựa vào tình hình hiện tại, nếu không đi thì có thể sẽ không thể nào đi được nữa.

“Nhưng mà… anh ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ôn Ninh nhìn ánh mắt nguy hiểm của Lục Tấn Uyên, cô biết đó là dáng vẻ mỗi khi Lục Tấn Uyên bị chọc tức.

Cô lo lắng, lỡ như Hạ An Bình vì bảo vệ mình mà xảy ra chuyện gì, thì sau này cô sẽ ân hận cả đời mất.

“Yên tâm đi, anh ta không thể làm gì được anh đâu.”

“Mau đi đi.”

Hạ An Bình miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng thật sự cũng chẳng biết trước được gì.

Khi đối đầu với Lục Tấn Uyên, anh cũng chẳng có mấy tự tin. Nhưng điều duy nhất anh có thể làm là đẩy Ôn Ninh đi trước, nếu không, tình hình chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi.

“Em biết rồi.”

Ôn Ninh nhìn ánh mắt vội vàng của Hạ An Bình, nhận ra bây giờ cô không thể nán lại thêm nữa, lập tức quay đầu bỏ đi.

Lục Tấn Viễn lạnh lẽo nhìn hai người nói chuyện ríu rít trước mặt mình, hoàn toàn biến mình thành không khí.

Điều này khiến anh rất không vui, giống như thể mình bị cô lập khỏi thế giới của Ôn Ninh.

Nhìn thấy Ôn Ninh bỏ đi, Lục Tấn Uyên muốn đuổi theo nhưng lại bị Hạ An Bình ngăn lại.

“Có chuyện gì thì anh có thể nói với tôi. Anh không được quấy rầy cô ấy nữa, một chút cũng không được.”

Lục Tấn Uyên cười nhạt một cái. Anh †a cao hơn Hạ An Bình vài phân, khí thế tỏa ra cũng mạnh mẽ hơn. Lục Tấn Uyên nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Anh cho rằng anh có tư cách gì mà nói như vậy với tôi? Hay anh cho rằng mình dùng thủ đoạn đem giấu cô ấy đi thì bản thân đã trở thành một nhân vật quan trọng đối với cô ấy?”

Hạ An Bình không hề chùn bước, anh nhìn thẳng vào mặt Lục Tấn Uyên: không cảm thấy mình quan trọng đối với cô ấy. Nhưng ít nhất, tôi sẽ không tổn thương cô ấy, để cô ấy một mình chịu khổ sở ở một nơi như vậy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.