Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới

Chương 263




Chương 263

“Ở đây là Pháp.”

Hạ An Bình nhẹ giọng nói, Ôn Ninh gật gật đầu, trong người vẫn còn chút mệt mỏi.

“Ngủ đi, ở đây rất an toàn, em nên nghỉ ngơi thật tốt vào.”

Hạ An Bình đi đến bên cạnh cô, đưa tay ra xoa nhẹ đầu cô.

Ôn Ninh gật đầu, cô thật sự rất mệt mỏi, lần đầu tiên trong đời cô mới biết sinh con là việc đau đớn như vậy, cơ thể cô giống như bị thiêu rụi vậy.

May mà con cô vẫn bình an vô sự…

Ôn Ninh chìm vào giấc ngủ sâu.

Hạ An Bình ngồi một bên nhìn cô như nhìn một món bảo vật từng bị mất nhưng rồi lại lấy lại được, ánh mắt dịu dàng không tả xiết. Không biết Hạ An Bình đã ngồi bên giường Ôn Ninh bao lâu, tuy rằng ngồi đó rất chán nhưng cũng anh cũng không cảm thấy mệt mỏi, khoảng thời gian yên tĩnh này khiến tâm trạng của anh được bình tĩnh lại.

Anh không thể tưởng tượng được mình sẽ như thế nào nếu không tìm thấy Ôn Ninh kịp thời và cứu được cô.

“Tổng giám đốc Hạ, đã đến giờ ăn tối…”

Trợ lý Mạnh Phạm của Hạ An Bình bước vào với thức ăn trên tay, mùi thơm hấp dẫn xộc vào mũi. Đến giờ Hạ An Bình nhớ ra anh đã rất bận rộn tìm kiếm tung tích của Ôn Ninh, lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nên cả ngày vẫn chưa ăn gì cả.

“Ừ, để ở đó đi.” Hạ An Bình gật đầu, ra hiệu cho anh ta để thức ăn xuống đó rồi đi ra ngoài.

Mạnh Phàm do dự một chút, cuối cùng không nén được tò mò trong lòng: “Sếp à, rốt cuộc anh làm thế nào mà…”

Khi đó, mặc dù đã điều động rất nhiều người có khả năng trong công ty để đi tìm tung tích của Ôn Ninh, nhưng lại không thu được manh mối nào cả.

Nhưng Hạ An Bình chỉ cần đi ra ngoài nửa tiếng đồng hồ thì đã giải quyết ổn thỏa vấn đề. Nhưng theo điều kiện trao đổi, thì kể từ bây giờ, họ buộc phải di dời trụ sở khó lắm mới xây dựng được ở Việt Nam để chuyển qua nước ngoài.

Rốt cuộc đã xảy ra những việc gì, điều đó khiến người khác thực sự tò mò.

“Không nên hỏi, đừng hỏi bậy.”

Hạ An Bình xua tay, Mạnh Phàm biết anh không muốn nhắc đến điều này nên chỉ có thể lùi lại.

Hạ An Bình nhìn thấy Ôn Ninh dường như đã tỉnh lại, liền đi tới đóng rèm cửa sổ lại để tránh ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô, còn muốn cô ngủ thêm một lát.

Để tìm được Ôn Ninh, anh đã đi tìm ông Lục.

Đây là cách cuối cùng mà anh nghĩ ra được.

Nhà họ Lục.

Diệp Uyển Tĩnh mang đứa trẻ về, nhưng không trực tiếp đưa nó đến nhà họ Lục.

Dù gì thì đứa bé cũng không phải con hợp pháp, mặc dù Diệp Uyển Tĩnh không muốn dòng máu của nhà họ Lục bị lưu lạc bên ngoài, nhưng dù sao thì Mộ Yên Nhiên cũng vừa mới đính hôn với Lục Tấn Uyên, nên bà ta cũng không muốn gây thêm rắc rối.

Vì vậy, bà ta đã tìm một nhóm người rồi nuôi dưỡng đứa trẻ ở ngoài.

Ông Lục cũng muốn tới xem, dù sao đứa bé cũng là chắt của ông.

Khi ông đến, thì đứa bé đang ngủ.

Thằng bé khóc mệt đến mức thiếp đi, rồi uống chút sữa, bây giờ thì đã ngủ say.

“Đây là con đầu lòng của Tấn Uyên sao.” Ông Lục cũng tràn đầy niềm vui, chính ông là người đã chứng kiến sự trưởng thành của Lục Tấn Uyên, hiện tại sinh ra đứa nhỏ, xem ra ông thật sự già rồi.

“Đúng vậy, hiện tại thì vẫn không nhìn ra đứa bé giống ai, con hy vọng nó giống Tấn Uyên.”

Diệp Uyển Tĩnh nói, rồi sau đó hỏi về chuyện mà bà ta luôn quan tâm.

“Tại sao lại để Hạ An Bình và con cùng đi tìm Ôn Ninh?”

Ông Lục cũng đã biết những chuyện đã xảy ra khi đó, cho nên, ông cũng biết Hạ An Bình cũng là cháu nội của ông, chỉ có điều, ông chưa bao giờ quan tâm đến mẹ con họ.

“Chỉ nghĩ rằng điều đó sẽ tốt cho tất cả mọi người.”

Ông Lục lim dim mắt.

Con trai của ông, cha của Lục Tấn Uyên, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng, lúc đó ông vẫn còn đang xây dựng sự nghiệp, nên không có thời gian quan tâm đến tình cảm cha con đã dần mờ nhạt, cho nên, khi biết con trai mình đã trở thành một tên ham mê tửu sắc, thì lúc đó đã muộn rồi, tính cách cũng đã hình thành thì không còn cách nào thay đổi được nữa.

Vì để con trai mình đi theo con đường đúng đắn mà ông Lục đã cưới Diệp Uyển Tĩnh cho con trai của mình – con gái lớn của nhà họ Diệp, một cô gái xinh đẹp có tiếng ở Hà Nội.

Ông Lục nghĩ rằng dưới sự ràng buộc của người vợ có hôn thú thì có thể làm thay đổi tính ganh đua của con trai mình đi, ít nhất, cũng bỏ đi cái tính ghẹo bướm trêu hoa.

Không ngờ mọi chuyện cũng vô ích, dù có kết hôn thì ông ta cũng không có dấu hiệu tiến triển gì, thậm chí còn đi ra ngoài để quan hệ tình cảm với một nữ sinh viên đại học, thậm chí còn có một đứa con.

Sau này khi ông Lục biết rõ chuyện của Diệp Uyển Tĩnh ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Suy cho cùng, chính sự yếu kém trong suy nghĩ của ông Lục lúc ấy đã khiến một người phụ nữ tốt bụng phải trở thành vật hi sinh, vì ậy, ông Lục giả vờ như không biết về một số việc làm quá đáng của Diệp Uyển Tĩnh, đợi cho đến khi ông biết được người phụ nữ đó còn sinh cho con trai của mình một đứa con thì đã quá muộn.

Hạ An Bình đã mất tích từ sớm, nhưng ông cũng chưa từng tìm kiếm anh, càng cho rằng anh đã chết rồi.

Không ngờ rằng, anh vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt nữa.

Lúc nhìn thấy Hạ An Bình, tâm trạng ông Lục rất rối bời. Người đàn ông này chính là bằng chứng cho sự phong lưu của con trai ông, và chắc chắn rằng máu của nhà họ Lục đang chảy trong người anh.

Tuy nhiên, điều mà ông không ngờ tới là Hạ An Bình không muốn tìm đến ông dù trước.

đây có khó khăn vất vả cỡ nào, thế mà bây giờ lại vì một người phụ nữ tên Ôn Ninh đến để cầu xin sự giúp đỡ của ông ấy.

Rốt cuộc người phụ nữ ấy có sức hút gì mà lại khiến hai người đàn ông nhà họ Lục mê mẩn đến vậy?

“Ba ơi?”

Diệp Uyển Tĩnh nhìn thấy ông cụ đang chìm trong suy nghĩ, không biết đã qua bao.

lâu, nên bà không chịu được nữa bèn lên tiếng quấy rầy.

Chẳng lẽ vì một số chuyện bà làm trước.

đây nên ông cảm thấy thương hại cho Hạ An Bình?

Điều bà lo lắng là ông Lục sẽ vì chuyện bù đắp tổn thương mà chia cho Hạ An Bình cổ phần của công ty, để cho anh và Lục Tấn Uyên cạnh tranh nhau.

“Đừng lo lắng, chỉ có Tấn Uyên mới là người thừa kế của nhà họ Lục, cậu ấy chỉ đến đây giao dịch với ta một số chuyện mà thôi.”

Ông Lục nhìn thấu tâm tư của Diệp Uyển Tĩnh trong nháy mắt, ông ta lắc đầu.

“Uyển Tĩnh, mặc dù ta không nhắc đến chuyện năm đó, nhưng thực ra ta biết rằng ân oán của con cũng nên chấm dứt được rồi.

Thằng bé cũng đã phải trả giá quá đắt, nó cũng đã hứa sẽ đưa Ôn Ninh rời khỏi và sẽ không trở về Việt Nam nữa, không làm phiền cuộc sống của Tấn Uyên nữa rồi, thế thì… cứ bỏ qua cho nhau đi. “

Khi ông Lục nói những lời đó, rõ ràng ôn cảm thấy có chút đau khổ và nuối tiếc.

€ó lẽ là do ông đã lớn tuổi, không còn dứt khoát như trước nữa, ông đứng dậy, bế đứa bé còn đang ngủ vào lòng, sờ lên mái tóc mềm mại của đứa bé: “Chuyện này, đã kết thúc rồi.”

“Ta sẽ dần dần giao lại quyền điều hành của nhà họ Lục cho Tấn Uyên, sau đó ta sẽ ở nhà để chăm sóc cho đứa chắt này của ta!”

Ông Lục nhìn đứa bé đang bế trong tay: “Đứa trẻ này vẫn chưa có tên phải không, nên đặt tên gì cho hay đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.