Tổng Tài Độc Sủng Vợ Mới

Chương 245




Chương 245

Lục Tấn Uyên ngồi trên máy bay chợt có một cảm giác rất khó chịu.

Giống như bị một cái gì đó chèn ép ngực, cảm giác càng ngày càng nặng nề khiến sắc mặt anh trở nên hơi khó coi.

Rốt cuộc là tại sao?

Lục Tấn Uyên xoa xoa chỗ vừa bị đau, cũng có bị thương đâu nhỉ, sao lại khó chịu thế này?

Giống như sắp mất một thứ gì đó rất quan trọng.

“Anh Lục, anh không sao chứ?”

Lúc đi máy bay Lục Tấn Uyên luôn luôn chỉ ngồi ở khoang hạng nhất nên xung quanh chỉ có mỗi một mình anh.

Tiếp viên hàng không thấy vẻ mặt anh khó chịu thì lập tức đi qua, quan tâm hỏi.

“Tôi không sao.” Lục Tấn Uyên khoát tay, cái cảm giác này tạm thời đã biến mất, nhưng có một cảm giác bất an bao trùm lấy anh: “Bao lâu nữa mới tới vậy?”

Cái cảm giác cô lập từ trước đến nay chưa hề có này khiến lòng dạ anh trở nên rối bời.

“Còn khoảng năm tiếng nữa.” Mặc dù Lục Tấn Uyên nói mình không sao, nhưng tiếp viên hàng không vẫn lấy một cốc nước ấm và một cái chăn lông ra: “Chắc là anh Lục mệt mỏi quá rồi, anh muốn nghỉ ngơi một chút không a?”

Mấy ngày nay Lục Tấn Uyên vừa xử lý công việc ở nước ngoài của công ty vừa phải phân tâm để giải quyết những khó khăn mà Ôn Ninh gặp phải trong cuộc sống.

Mặc dù có thể giao mấy việc vặt đó cho người khác nhưng anh vẫn tự gánh vác toàn bộ.

Làm được càng nhiều việc cho cô, được nhìn cô nhiều hơn đều khiến anh rất yên tâm, cho dù mệt mỏi cũng thấy hạnh phúc.

“Cũng được, gọi tôi dậy trước một tiếng trước khi tới nơi.”

Lục Tấn Uyên xoa xoa mi tâm, có lẽ đúng là anh cần nghỉ ngơi.

Ôn Ninh trút giận trong phòng một hồi, sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Bây giờ mọi chuyện đã tới nước này thì cô không thể tự sa ngã được, nếu từ bỏ cũng không có hy vọng, nếu cô kiên trì, thì có lẽ, có thể. Ôn Ninh nghĩ tới đó bèn mở cửa, quả nhiên thấy vệ sĩ đứng ngoài cửa: “Cô Ôn, có việc gì không?”

Ôn Ninh lắc đầu, cô chỉ muốn xem thử tình hình bên ngoài, nhưng chỉ mới liếc nhìn một cái cũng đủ khiến cô trở nên bất lực, Diệp Uyển Tĩnh đúng là rất dụng tâm với cô, cô chỉ là một người phụ nữ đang mang thai mà tận mười người đàn ông vạm vỡ canh chừng cô?

Như này thì cô có muốn chạy cũng không chạy nổi.

“Tôi muốn ăn tối.” Ôn Ninh nhàn nhạt nói.

Lời này của cô khiến người canh cửa phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa, dù sao thì bị bắt cóc thì làm gì còn khẩu vị mà ăn gì, chuyện này đúng là không phải người bình thường nào cũng làm được.

Nhưng Diệp Uyển Tĩnh đã dặn phải giữ tính mạng của Ôn Ninh, tuyệt đối không được làm ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng cô, nên gã lập tức cho người đi làm bữa tối.

Ôn Ninh nói xong bèn đóng cửa lại, cô thực sự không muốn để ý tới mấy kẻ nối giáo cho giặc này.

Cô vào phòng, tìm thấy giấy và bút rồi vẽ lại vị trí của mấy người vừa rồi và cách sắp xếp của căn nhà này dựa theo trí nhớ.

Giờ cô đang ở trên tầng ba của một căn biệt thự, bụng cô lớn như này thì không thể chạy trốn bằng cửa sổ được, mà ngoài cửa thì có bốn người canh giữ cố định, ngoài ra còn có mấy người canh giữ ở cầu thang.

Giống như tường đồng vách sắt…

Ôn Ninh nhíu chặt hai hàng lông mày, nắm chặt chiếc bút trong tay như sắp bẽ gãy chiếc bút.

Chẳng lẽ… Thật sự không còn cách nào à? Ngay lúc cô đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để bỏ trốn khỏi đây thì có người gõ cửa, Ôn Ninh đi ra, thấy có người đưa bữa tối tới.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã làm được một bữa ăn đầy đủ dinh đưỡng cho thai phụ, Ôn Ninh chỉ thấy buồn cười, cái này giống như cho một con súc vật ăn một bữa thật ngon trước khi giết chết.

Chỉ sợ trong mắt nhà họ Lục cô chỉ là một cái máy sinh đẻ.

“Cám ơn.”

Ôn Ninh đang định đóng cửa lại thì người lúc nãy nói chuyện với cô lại lên tiếng: “Cô Ôn, nếu tôi không nhầm thì lúc nãy cô không phải muốn ăn tối mà là muốn xem vị trí của chúng tôi đúng không?”

Vì muốn đảm bảo chuyện lần này không có bất kỳ sai sót nào mà Diệp Uyển Tĩnh đã tìm một nhóm người được huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt tới, so với những vệ sĩ bình thường thì đúng là năng lực khác nhau một trời một vực.

Chỉ mới tiếp xúc có một lúc thế thôi mà gã đã phát hiện chỗ không hợp lý.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Ôn Ninh giả vờ như không có việc gì, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh.

Không ngờ mấy người này không những đông mà thậm chí còn quan sát được cả những chi tiết nhỏ nhặt.

“Cô Ôn không muốn thừa nhận cũng không sao, nhưng mà tôi có câu muốn nói với cô.”

“Bây giờ nhà họ Lục không muốn làm cô và đứa bé trong bụng cô bị thương, chỉ cần cô Ôn hợp tác thì chúng tôi sẽ để yên, nhưng nếu cô Ôn không yên vị thì không phải là chúng tôi không có cách gì — nếu cô không ngại bị trói suốt một tháng cách ngày sinh dự tính, đồng thời bị canh giữ suốt hai mươi tư giờ thì…”

Ôn Ninh nghe ra ý đe dọa trong lời nói của gã: “Anh không cảm thấy anh đe dọa một người phụ nữ đang mang thai như vậy là rất hèn hạ à?”

“Chúng tôi chỉ là mấy người làm công ăn lương, về chuyện hèn hạ hay không hèn hạ thì mời cô Ôn thương lượng với người của nhà họ Lục đi.”

Ôn Ninh xoay người, đóng sầm cửa lại, còn tức giận khóa cửa thêm vài lần, cố tình phát ra âm thanh rất chói tai.

Nhưng, cô cũng tự ý thức được rằng làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì.

Cô bây giờ là con cá nằm trên thớt, chỉ có thể để mặc cho người khác xâu xé.

Nhà họ Lục… đã chi phối cô lâu thế rồi mà bây giờ vẫn cứ điều khiển cuộc sống của cô như vậy?

Đột nhiên Ôn Ninh cảm thấy rất mệt rất mệt, kể từ khin Ôn Lam gây tai nạn giao thông đâm trúng Lục Tấn Uyên, số phận của cô như có một sợi dây vô hình, kết nối cuộc đời cô với mọi thứ trong nhà họ Lục.

Cô muốn thoát ra nhưng có giấy dụa như: thế nào cũng không được, lẽ nào đây chính là cái gọi là vận mệnh trêu ngươi?

Sự mờ mịt hiện lên trong mắt Ôn Ninh.

Lúc này cục cưng trong bụng chợt đá cô một cái.

Tính đến hôm nay là cũng gần tới ngày sinh dự tính rồi, thỉnh thoảng đứa bé sẽ đạp cô mấy cái, giống như là đang chứng tỏ sự tồn tại của mình.

Bình thường nếu mà con đạp bụng như thế này thì Ôn Ninh sẽ rất hạnh phúc ghi chép lại, nhưng bây giờ cô chẳng còn chút tâm trạng nào.

Cô buồn phiền vuốt ve bụng, bây giờ e là chỉ cần con vừa chui ra khỏi người cô là người nhà họ Lục sẽ ra tay ngay lập tức.

Nhưng bây giờ con vẫn đang ở trong cơ thể mình, làm sao cô có thể cam chịu được?

Ôn Ninh cần chặt môi, ném những suy nghĩ lung tung này ra khỏi não không thèm nghĩ nữa, sau đó ép mình phải cầm đũa lên, bắt đầu ăn đồ ăn mấy người kia chuẩn bị.

Mặc dù cô không muốn ăn chút nào nhưng cô không thể tự sa ngã được, đứa bé trong bụng cần dinh dưỡng, cô không thể không ăn không uống, tự làm hại chính mình, cũng chỉ có giữ thể lực thì cô mới có cơ hội chạy trốn được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.