Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 639




Editor: May

Lạc Ương Ương bật máy sưởi trong phòng lên, dưới đèn đầu giường mờ nhạt, có thể nhìn thấy rõ ràng hai người nằm trên giường.

Phong Thánh ôm lấy Lạc Ương Ương từ phía sau, tay chân cùng sử dụng ôm cả người cô vào trong lòng ngực.

“Thích không?” Hai người nằm nghiêng, thứ Lạc Ương Ương thưởng thức trên tay, đúng là nhẫn bạch ngọc kia, tầm mắt Phong Thánh cũng dừng ở trên chiếc nhẫn kia.

“Thích.” Lạc Ương Ương khẳng định gật đầu, cô tinh tế vuốt ve nhẫn bạch ngọc này, nhưng chính là không dám đeo lên ngón tay, “Nhưng làm sao bây giờ, em không dám mang nó rêu rao khắp nơi.”

Nhẫn bạch ngọc này, đối với cô mà nói liền giống như Phong Thánh, cô muốn, lại không dám quang minh chính đại nói cho người khác biết, đây là thuộc về cô.

Lạc Ương Ương bị Phong Thánh ôm ở trong ngực, lật người lại đối mặt với anh, mắt to sáng ngời có một tia cô đơn, càng nhiều thêm là chờ mong: “Em nghĩ lúc nào mới có thể quang minh chính đại đeo nó?”

“Hiện tại em đã có thể quang minh chính đại đeo rồi.” Phong Thánh vươn bàn tay qua, khi lòng bàn tay bao trùm tay nhỏ của Lạc Ương Ương, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay bạch ngọc của cô.

“Hiện tại?” Lạc Ương Ương sửng sốt trong chớp mắt, tiếp đó chau mày nhỏ, “Nếu mẹ hỏi nhẫn từ đâu tới, ai tặng, em nên đáp như thế nào?”

Lạc Ương Ương tưởng tượng như vậy, liền khẩn trương, bây giờ liền đeo, đây hiển nhiên không thích hợp.

“Bảo em đeo, lại không bảo em đeo ở trên ngón tay dễ thấy được.” Phong Thánh nhẹ nhàng vén sợi tóc dán ở trên thái dương của Lạc Ương Ương lên, ánh mắt thâm thúy rõ ràng có thể thấy được thâm tình.

“Không đeo lên ngón tay, vậy đeo ở đâu? Trên ngón chân?” Lạc Ương Ương cũng không nghĩ nhiều, theo phản xạ buột miệng thốt ra nói.

Hình ảnh kia, quá đẹp, cô không dám nhìn.

“……” Thâm tình trong mắt Phong Thánh nháy mắt đọng lại, tiếp đó đầu đầy hắc tuyến nhìn vẻ mặt thiên chân của Lạc Ương Ương.

“Dưa ngốc nhỏ!” Phong Thánh thật là nhịn không được, gập ngón tay lên liền đập một hạt dẻ vào cái trán Lạc Ương Ương, “Em đeo trên cổ không được à? Một hai phải mang trên ngón chân, đi đường không chê cấn đến hoảng.”

Thật là muốn bại bởi cô, mạch não gì vậy.

Lạc Ương Ương xoa cái trán bị gõ đau của cô, bẹp cái miệng nhỏ nhìn Phong Thánh, yếu ớt nói: “Em đây không phải nghĩ đến cái gì nói cái đó sao……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.