Dược lực quá cường, lúc này toàn thân Lạc Ương Ương hồng nhuận cả người vô lực, tầm mắt của cô đã mông lung nhìn không rõ lắm, nhưng hai tay mảnh khảnh vẫn là gắt gao bảo hộ ở trước ngực.
Thân thể nhỏ xinh yếu ớt, vô lực xụi lơ ở trên giường rộng lớn.
Phong Thánh không tự giác nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt vào ban ngày, khi cô ngoan ngoãn gọi anh là anh hai, mang tới cho anh một chút kinh diễm.
Lúc này, nhìn Lạc Ương Ương lại bất tỉnh nhân sự đến chỉ còn nội y, nằm ở trên giường mặc người bài bố, mắt lạnh của Phong Thánh không khỏi dâng lên một ngọn lửa giận.
“Phong…… A!” Phong Thánh vừa xông tới, Giang Hải Phong liền biết chuyện xấu, thấy mắt lạnh của Phong Thánh rốt cuộc nhìn về phía mình, anh ta vội vàng thử giải thích, nhưng mới há miệng, mặt đã bị Phong Thánh bỗng nhiên ra tay đánh lên một quyền.
Từ trong một quyền mang theo khí thế sát phạt, hung ác quả cảm của Phong Thánh có thể thấy được, anh hiển nhiên là một người luyện võ, mà thân thủ lại cực kỳ không tồi.
Dựa theo tình huống trước mắt để xem, mười Giang Hải Phong cũng không đủ cho anh đánh.
Ở giữa tiếng kêu gào thê thảm không chút sức lực chống cự của Giang Hải Phong, mỗi một quyền mỗi một cước của Phong Thánh đều mang theo lửa giận ngập trời.
Nếu nói, trước khi đá cửa anh còn đang do dự nên cứu Lạc Ương Ương hay không, vậy khi nhìn thấy Lạc Ương Ương chỉ thiếu bị cởi sạch trơn, sát khí của anh liền nổi lên, càng muốn thiến Giang Hải Phong.
Trong phòng, tiếng thảm thống tru lên của Giang Hải Phong ở bên tai không dứt, âm thanh quá mức thống khổ thê thảm làm người sởn tóc gáy, cả kinh Lạc Ương Ương thanh tỉnh một chút.
Sau khi Phong Thánh tốc chiến tốc thắng đánh gần một phút đồng hồ.
Giang Hải Phong ý đồ xâm phạm Lạc Ương Ương, liền mặt đầy vết máu nằm ở trên mặt đất.
Hai chân anh ta giống như bị cưa thiết rỉ sắt hung hăng cưa quá, đau đớn muốn kéo da thịt anh ta nứt ra, đau đến tận xương.
Nhưng nhìn đến đường cong bước chân vặn vẹo đến góc độ quái dị của anh ta, sẽ làm người ta sinh ra một loại, ảo giác anh ta đã là bán thân bất toại.
Lạc Ương Ương nghiêng đầu, nhìn Giang Hải Phong không còn sức lực kêu rên trên mặt đất, đầu dưa nhỏ có chút trì độn.
Khi ánh mắt mê ly sâu kín nhìn về phía Phong Thánh, bị lệ khí lạnh lẽo trên người anh dọa sợ tới mức thanh minh không ít.
“Anh, anh hai?” Tầm mắt chỉ mơ hồ nhận ra hình dáng khuôn mặt Phong Thánh, Lạc Ương Ương nỗ lực mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn anh.
Đăng bởi: