Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 70




Cô nói thầm chỉ là thử thôi, cô sẽ không phá hỏng chuyện tình cảm của Cao Nhã Uyên, chắc chắn là như vậy.

Ninh Nhất Phàm nghe vậy, ánh mắt càng tối đi, vuốt ve má cô.

“Thẩm Ngọc Lam, em đang ép tôi đó ư?" Nhíu chặt mày.

“Anh Ninh...!Không phải...!Lời nói còn chưa nói xong đã cảm thấy trước mắt tối sầm, đôi môi mỏng đã áp lên môi cô.

Cô theo phản xạ muốn đẩy anh ra nhưng ở vị trí này căn bản không có sức lực.

Hôn đến khi cô hít thở không thông thì đột nhiên Ninh Nhất Phàm buông ra cô, ôm eo bể cô lên nằm ngang trên giường, tiếp theo anh ôm cô từ sau lưng, tay gác lên eo cô.

Thẩm Ngọc Lam căng thẳng đến không dám nói một lời, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng thở dốc của mình, tuy nói hai người đã từng làm một lần, nhưng đối với cô đây là lần đầu tiên cùng một người đàn ông nằm chung giường.

“Anh Ninh.” Giọng cô run lên nhè nhẹ.

“Ngủ, nếu không thì..” Anh ngồi dậy thì thầm vào tai cô: "Tôi không ngại làm vận động khác với em đâu”

Đêm hôm khuya khoắt vận động cái gì? Lúc Thẩm Ngọc Lam hiểu ra thì gương mặt đỏ bừng, từng tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cùng chung chăn gối với một người đàn ông, đương nhiên là không tính lần trước.

Vốn đang muốn lấy cánh tay đang gác trên eo xuống nhưng sau khi nghe anh nói xong lập tức không dám nhúc nhích nữa.

Cả người cứng đờ cho đến khi nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh mới chậm rãi thả lỏng.

Nhưng không phải nói anh không uống thuốc sẽ không ngủ được sao? Bây giờ còn ngủ nhanh hơn cô nữa là!

Sau đó Thẩm Ngọc Lam cũng không biết mình làm sao ngủ thiếp đi.

Chờ đến sáng tỉnh lại trên giường đã không còn người kia, cô đưa tay sờ đệm thì thấy còn ẩm, xem ra mới đi không bao lâu.

Nghĩ lại mới cảm thấy không chân thật, mình và Ninh Nhất Phàm đã ngủ chung giường cả đêm.

Ngửi thấy mùi hương cơ thể còn lưu lại trên chăn đệm trong lòng cô xao động, lại cảm thấy yên tâm.

Lúc Liễu Tự đến công ty thì nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang ở bãi đỗ xe ngồi trong xe suy tư.

Mở cửa xe ngồi vào thì thấy Ninh Nhất Phàm vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, ngạc nhiên hỏi: "Ái chà, tình huống gì thế này? Tổi hôm qua không về?”

Ninh Nhất Phàm đan tay chống sau ót, dựa vào ghế, khóe miệng cong lên, nhìn qua tâm trạng không tệ.

Ngày hôm qua tinh thần sa sút lắm mà, Liễu Tự lập tức tò mò người nào, chuyện gì mà có thể khiến tâm trạng Ninh Nhất Phàm thay đổi lớn như vậy.

Nghe Liễu Tự hỏi, Ninh Nhất Phàm chỉ liếc qua nhưng không nói gì.

“Ôi chao, nhìn bộ dạng thỏa mãn này xem, rốt cuộc đem qua đã làm gì rồi?”

Liễu Tự huýt Ninh Nhất Phàm một cái, anh thu tay về nghiêng người nhìn Liễu Tự, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

Liễu Tự bị bộ dạng nghiêm túc của anh dọa sợ, ho hai tiếng trấn an bản thân trước: "Cậu từ  từ, để tôi chuẩn bị tinh thần cái đã”

Sau khi chỉnh sửa quần áo lại gọn gàng cũng nghiêm túc nhìn lại Ninh Nhất Phàm: "Cậu nói đi, tôi có thể chịu được.”

“Tối hôm qua tôi không uống thuốc nhưng vẫn ngủ rất ngon, một mạch đến hừng đông luôn.” Nói xong ngón tay anh có tiết tấu gõ lên tay lái.

Liễu Tự há miệng, thật lâu sau mới phản ứng lại được: "Chuyện gì xảy ra? Cậu hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.