Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 226




Chương 226

 

“Cụ ngoại, cháu sẽ thường xuyên trở về thăm hai người.” Diệp Minh Tuyền tiến đến hôn lên mặt ông cụ Lâm và bà cụ Lâm, nước mắt bà cụ Lâm tuôn trào, thậm chí hôm qua ông cụ Lâm còn làm mặt nghiêm túc mà bây giờ khóe miệng cũng khẽ co lại.

 

Diệp Lâm nghĩ, đây chính là cái gọi là máu mủ ruột rà.

 

Con người ấy à, nếu có ai đó một lòng vì bạn, dù sự yêu thương ấy chỉ xảy ra trong khoảnh khắc thì vẫn sẽ khiến bạn không thể nào quên, khiến bạn ghi lòng tạc dạ.

 

Giây phút phải lên trực thăng, đột nhiên Diệp Lâm nhớ ra cái gì đó nên xoay người đi tới trước mặt ông bà, mở lòng bàn tay ra rồi nhét sợi dây chuyền vào lòng bàn tay bà cụ Lâm, sau đó cô mỉm cười: “Ông bà ngoại, hai người phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé * Đây là lần đầu tiên cô gọi một tiếng “ông bà ngoại”.

 

Khoảnh khắc xoay người rời đi cũng là lúc nước mắt rơi xuống, dường như trong lòng cũng cảm thấy đau nhưng nhiều hơn lại là sự dịu dàng. Từ nay về sau, Diệp Lâm cô cũng là người có cội, cô cũng có nhà, có nơi để dựa vào.

 

Cô vĩnh viễn không bao giờ quên nỗi cô độc, lẻ loi khi mẹ cô qua đời. Cô cũng vĩnh viễn không bao giờ quên cảm giác bất lực, không một ai ra tay cứu giúp lúc cô mang thai Diệp Minh Tuyền ở thành phố S.

 

Nhưng sau này thì cô sẽ không như thế nữa, bởi vì cô đã có nơi để về rồi.

 

Nếu đau đớn, nếu tổn thương thì cô cũng đã có chốn để đi, cũng có chỗ để cô có thể làm nũng và dở tính khí bốc đồng rồi Máy bay trực thăng vẫn hạ cánh tại nhà Amy, nơi mà nó đã cất cánh vào ngày hôm qua.

 

Theo bóng dáng khuất dân của chiếc trực thăng kia, tất cả mọi người cũng dần khôi phục lại trạng thái như trước. Nếu không phải trong mắt có sự ấm áp, trong lòng vẫn chưa buông thì có khi cô còn cho rằng bản thân vừa trải qua một giấc mộng.

 

“Diệp” Sở Tịnh Khuynh lên tiếng, theo sát phía sau anh ta là Amy.

 

Cô mỉm cười: “Hôm qua không làm phiền đến hôn lễ của hai người đấy chứ?”

 

Amy tiến lên vài bước, ôm lấy cô rồi thở phào nhẹ nhõm: “Chị Diệp, hôn lễ không gặp vấn đề gì cả, ngược lại bọn em bị chị hù dọa đấy”

 

Diệp Lâm phì cười rồi gật đầu, sao cô lại không biết được chứ, nước đi này của ông ngoại đúng là làm cho người ta phải sợ hãi.

 

Sở Tịnh Khuynh không hỏi họ kĩ càng xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vì dù sao ai cũng có chuyện riêng của mình.

 

Diệp Lâm không nói nên họ cũng sẽ không hỏi, chỉ cần cô an toàn là được rồi.

 

Những ngày sau đó, cô cũng dân dần khôi phục lại sự bình tĩnh.

 

Mãi cho đến hôm cô nhận được hàng chuyển phát nhanh đã là ba ngày sau đám cưới của Sở Tịnh Khuynh và Amy.

 

“Tổng giám đốc Diệp, chị có hàng chuyển phát nhanh” Ngũ Vịnh Thị đi vào văn phòng rồi đưa một gói hàng chuyển phát cho Diệp Lâm.

 

Diệp Lâm dừng công việc trong tay lại rồi nhìn Ngũ Vịnh Thi bắng ánh mắt khó hiểu. Cô ấy chưa từng để cô phải động tay vào mấy chuyện như mở hàng chuyển phát nhanh của công ty, hầu như đều tự mình xử lý, nhưng ngày hôm nay thì lại.

 

“Người giao hàng nói chị nhất định phải tự tay mở gói hàng này ra.”

 

Nhìn thấu sự nghỉ hoặc trong lòng cô nên Ngũ Vịnh Thì giải thích, sau đó đặt gói hàng lên mặt bàn rồi lùi về phía sau, xoay người đi ra khỏi cửa Diệp Lâm nhíu mày, khế mím môi, ngón tay mảnh khánh xé mở chỗ niêm phong trên gói hàng, bên trong chỉ có vài tờ giấy.

 

Sau khi lấy ra, đột nhiên vẻ mặt của cô tối sầm lại, trang thứ nhất ghi: mẹ Diệp Lâm, con Ninh Thiên Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.