Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 996




Chương 996:

Bạch Hạ đứng ở cửa, tức giận chống eo nói: “Anh… anh nói dối, anh rõ ràng không thích cô gái đó.”

“Làm sao cô biết là tôi không thích? Đối với đàn ông, yêu thích và tình dục có thể tách rời nhau, cô không hiểu sao2”

Hình Nhất Phàm hừ lạnh, nói tóm lại, dám lẻn vào nhà anh, anh sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy.

Bạch Hạ tức giận đến muốn ói máu, có điều, coi như cô đã nhìn rõ được sự ác độc của người đàn ông này, coi phụ nữ là cái gì vậy? Đồ chơi sao?

“Vậy anh muốn thế nào?” Bạch Hạ không muốn tranh luận với anh về chủ đề này, dù sao anh cũng không phải là người đàng hoàng, nói thêm cũng vô ích.

“Cô có biết việc cô lẻn vào nhà tôi nghiêm trọng đến mức nào không? Tôi có thể kiện cô tội ăn trộm, cũng đủ cho cô ngồi tù hơn ba năm rồi.” Hình Nhất Phàm không phải đang uy hiếp cô, mà hành vi này đúng là vi phạm pháp luật.

Trong đầu Bạch Hạ đột nhiên như muốn nổ tung, ngây người máy giây, tuy rằng vừa rồi cô rất tức giận người đàn ông này, nhưng lúc này, cô đột nhiên yếu thế mà chắp hai tay: “Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi biết tôi nhát thời hồ đồ leo vào nhà anh, nhưng tôi đảm bảo là tôi không hè lấy thứ gì, anh tha cho tôi đi được không?”

“Tha cho cô đi sao? Để cô cứ thế mà đi vậy thì quá hời cho cô rồi.” Hình Nhất Phàm liếc mắt, ngồi trên ghế sô pha, nghĩ cách xử lý cô.

Nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ khó lường của anh, Bạch Hạ lập tức thở dốc, cô vội vàng bước tới gần anh nói: “Chỉ cần anh không bắt tôi, bảo tôi làm gì cũng được.”

Bạch Hạ không muốn vào tù, cô thật sự không muốn, nhưng cô biết nêu anh khởi tố, cô thật sự sẽ vi phạm pháp luật hình sự.

Đôi chân dài bắt lên nhau của Hình Nhất Phàm đột nhiên thay đổi tư thế, anh ngả người ra ghế sô pha, thở hắt ra một hơi thở mơ hồ.

Bạch Hạ cảm nhận được điều đó, lập tức mở to mắt, vội vàng nói lại: “Trừ lấy thân chuộc tội ra.” Nói xong, cô còn ôm ngực bảo vệ mình.

Hình Nhất Phàm không khỏi tức đến bật cười, người phụ nữ này lấy đâu ra cái tự tin ấy, anh lại thèm nhòm ngó cô sao?

Doạ cô ta một chút cũng vui, Hình Nhất Phàm nhướng mày nói: “Ban nãy cô vừa nói rõ ràng là tôi muốn làm gì cũng được, vội đổi ý vậy sao?”

“Tôi… tôi… thà chết chứ không lên giường với anh.” Bạch Hạ bày rõ kiên định.

Hình Nhất Phàm vỗ bốp một tiếng, cười thành tiếng, nhanh chóng hừ một tiếng: “Cô yên tâm, lên giường với cô, tôi mới là người chịu thiệt.”

Bạch Hạ nghe lời này, lại lập tức tức giận: “Anh thì có gì mà thiệt? Không phải vừa mới nói, anh là loại người mà chỉ cần có phụ nữ lao tới, là đều có thể “ăn” sao?”

Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm sững sờ, anh cũng không còn muốn nói về những chủ đề không bổ ích này nữa: “Tôi có thể không truy cứu vấn đề này, nhưng cô phải đồng ý làm việc này cho tôi.”

“Được rồi! Anh nói đi!” Bạch Hạ nói xong, trông thấy Đoá Đoá đang cuộn tròn bên cạnh ngủ say, cô đột nhiên mong được ôm lấy nó.

“Nhà tôi thường không thích người ngoài vào, những việc như dọn dẹp, cũng không muốn để bảo mẫu làm. Từ nay, tôi giao việc đó cho cô, mỗi tuần dọn dẹp một lần, thấy sao?”

Bạch Hạ giật mình, làm ầm ï lâu vậy, thì ra anh muốn cô làm giúp việc miễn phí sao? Dọn phòng cho anh?

“Vậy thì tôi có điều kiện. Trong vòng một tuần, Đoá Đoá có thể để tôi đưa tôi về nhà và ở lại hai ngày.” Bạch Hạ cũng nhân cơ hội yêu cầu.

“Không, cô có thể chơi cùng nó khi đến nhà tôi dọn dẹp.

Cô không được phép đưa nó về nhà vào lúc khác.” Hình Nhất Phàm không yên tâm để cô mang đi, nói xong liền sửa lại: “Sau này nó không còn tên là Đoá Đoá, gọi nó là Tiểu Dã.”

“Đoá Đoá đã quen với cái tên này rồi, tên Tiểu Dã xấu quá, vả lại nó còn là mèo cái nữa.” Bạch Hạ phản đối kịch liệt.

Hình Nhất Phàm cắn chặt môi mỏng, quả thực, anh có thể cảm thấy nêu được gọi là Tiểu Dã thì nó sẽ không tới chỗ anh, có vẻ như nó đã thực sự quen với cái tên Đoá Đoá tôi.

“Được rồi! Gọi là Đoá Đoá, điều kiện tôi nói ban nãy, cô đều đồng ý rồi chứ?” Hình Nhất Phàm hỏi.

“Vậy thì tôi phải làm giúp việc miễn phí cho anh bao lâu?

Một năm, hai năm, hay là ba năm.” Bạch Hạ có chút không tự nguyện mà hỏi, giờ đây cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, bị anh đe dọa như vậy.

“Tạm để một năm đi! Tất nhiên, tôi sẽ không bắt cô làm không công, tôi sẽ trả tiền cho cô, coi như đang làm việc cho tôi, nhưng chát lượng dịch vụ phải tốt, không được bỏ bê công việc.” Hình Nhất Phàm cảnh báo.

Bạch Hạ nghĩ mình vẫn còn có tiền công, vừa hay gần đây.

KPI truyện tranh của cô không tốt lắm, néu được vậy, cô sẽ có thêm một công việc bán thời gian!

“Được rồi, một lần anh trả bao nhiêu.” Bạch Hạ tiếp tục hỏi.

“Năm trăm một lần.” Hình Nhất Phàm định giá.

Bạch Hạ lập tức nghĩ, mỗi tháng bốn lần sẽ là hai ngàn, không còn cách nào khác, đành phải nói: “Vậy được! Nói trước rồi nhé, lúc tôi làm việc ở nhà anh, tôi có thể chơi cùng Đoá Đoá, anh không được phép cản trở tôi gần gũi với Đoá Đoá. “

Hình Nhất Phàm không có ý kiến gì, dù gì Đoá Đoá cũng thích cô ta: “Đưa điện thoại của cô cho tôi.”

“Để làm gì?” Bạch Hạ đề phòng nhìn anh “Tiện liên lạc, lỡ không tìm được cô thì ai dọn nhà cho tôi?” Hình Nhất Phàm không có ý đồ gì khác.

Bạch Hạ suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra đưa cho anh, Hình Nhất Phàm cầm lên bấm SỐ, rút điện thoại di động ra, đưa lại cho cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.