Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 977




Chương 977:

Trang Noãn Noãn nghe nói Kiều Mộ Trạch không ở đây mới nhẹ nhàng mở cửa, lộ ra đôi mắt đẫm lệ: “Mẹ, con không sao… chỉ là có chút không được khỏe, có lẽ là do tối qua ngủ không được ngon.”

“Không sao, mẹ tin con không sao đâu.” Bà Kiều dịu dàng an ủi.

Đúng lúc này, bóng dáng Kiều Mộ Trạch đẩy cửa xông đi vào, mà trong tay của anh, đang cầm một hộp que thử thai.

Anh nhìn thấy Trang Noãn Noãn đi ra, lập tức mừng rỡ đến gần cô: “Noãn Noãn, em sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Em…” Trang Noãn Noãn mới nói một chữ, liền nhanh chóng bịt miệng lại, quay người lại tiếp tục chạy vào trong †oilet nôn.

Kiều Mộ Trạch ở bên cạnh lo lắng đi đến, Trang Noãn Noãn đang hoang mang chôn mặt ở bồn rửa tay, vẫy tay với anh: “Anh đừng đi vào, em không sao… em thực sự: không sao.”

Bà Kiều ở ngoài cửa nhìn con trai ra hiệu, bảo anh để Trang Noãn Noãn đo que thử thai xem sao, nếu như thật sự mang thai rồi, vậy thì những triệu chứng bây giờ của cô là bình thường.

“Mẹ, để con vào đi, mẹ về chỗ ngồi trước đi! Tý nữa con sẽ nói kết quả cho mẹ biết.” Kiều Mộ Trạch nói với mẹ, thuận tiện đóng cửa lại.

Lúc này Trang Noãn Noãn cũng đã có lại sức, chỉ là nước mắt lại trào ra, cô thở dốc, đằng sau, một bàn tay lớn giúp cô thuận khí.

“Noãn Noãn, anh mang một món đồ đến cho em, tý nữa em thử một chút được không?” Kiều Mộ Trạch trầm giọng nói.

Trang Noãn Noãn vừa nghe đến muốn đo, nháy đôi mắt ngập nước hỏi: “Đo cái gì?”

Kiều Mộ Trạch đưa hộp cho cô xem: “Anh nhớ chúng ta có mấy lần không dùng biện pháp, nói không chừng em có rồi.”

Trong đầu Trang Noãn Noãn đột nhiên nỏ tung lên, có một loại cảm giác chấn kinh đột nhiên ập đến: “Em… em có thai?”

“Đo một chút mới biết được.” Kiều Mộ Trạch nở nụ cười: “Anh giúp em.”

“A…” Trang Noãn Noãn lập tức ngại đến đỏ cả mặt: “Không cần.”

“Chúng ta là vợ chồng mà.” Kiều Mộ Trạch cười nhẹ nhắc nhở cô.

“Cũng không cần!” Trang Noãn Noãn kiên trì điểm này, ngại chết đi được.

“Được rồi! Anh ở ngoài cửa chờ em.” Kiều Mộ Trạch nói xong, nói với cô: *Ở đây có hình ảnh minh họa, tý nữa em tự mình xem kết quả.”

“Vâng! Em biết rồi.” Lúc này Trang Noãn Noãn cũng thật sự muốn xác nhận xem, cô thật sự mang thai chứ không phải mắc phải bệnh gì đó. Kiều Mộ Trạch đẩy cửa ra, Trang Noãn Noãn liền nhìn thoáng qua sách hướng dẫn, sau đó, làm theo hướng dẫn, cô trừng to mắt ra nhìn que thử thai, nhìn mẫu giấy xét nghiệm độ PH, từ từ lần lượt từ trước đến sau xuất hiện một vạch màu đỏ, rồi sau đó ở một đầu khác một gạch màu đỏ hơi biến đỏ, từ nhạt đến đậm, cuối cùng cũng bến thành màu đỏ.

“A…” Trang Noãn Noãn ngạc nhiên khẽ kêu một tiếng.

Một tiếng này lại làm cho người đàn ông đang chờ ngoài cửa bị dọa sợ, nhanh chóng hỏi: “Noãn Noãn sao vậy?”

Trang Noãn Noãn kích động cầm que thử thai, mỏ cửa, đưa cho anh, mà anh cũng không chê bẳn, nhanh chóng cầm lấy nhìn xem hai vạch màu đỏ rõ ràng kia, liền lập tức ôm chằm lấy cô, kích động hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Thì ra thật sự có rồi.”

Lúc này Trang Noãn Noãn cũng cong môi vui vẻ cười, ban nãy lúc mà cô vẫn chưa biết tình trạng của mình, vẫn còn tưởng rằng mình mắc phải bệnh gì đó, bây giờ, sự lo lắng của cô đã hoàn toàn biến mát, thì ra hôm nay đứa trẻ ngoài ý muốn này đến.

Trên buổi tiệc cưới của hai người, bé con đột nhiên xuất hiện như vậy.

“Đi về nói cho ba mẹ, đi.” Kiều Mộ Trạch cũng hi vọng nói chuyện vui này cho ba mẹ.

Lúc này, khách mời đang ngồi đợi ở bàn thứ nhất của tiệc cưới, cũng đã biết hết rồi, đang ngồi chờ kết quả, bà ngoại cũng hy vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy cháu chắt.

Khi nhìn thấy con trai nắm tay Trang Noãn Noãn đi đến, loại cảm xúc hưng phấn không thể che đậu được ở trên mặt hai người trẻ tuổi, mọi người đều đã biết được đáp án, đều cảm xúc kích động vội vàng đứng lên.

Bà Kiều nhanh chóng đến đỡ Trang Noãn Noãn: “Noãn Noãn, nhanh đến đây, ngồi xuống đi! Sau này con không thể vất vả nhiều như vậy nữa.”

Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm ngồi ở bàn bên cạnh, ban nãy cũng đang lo lắng cho tình hình của Trang Noãn Noãn, còn bà Lam cũng đoán ra, lúc này, nhìn nụ cười trên mặt mọi người, thì cũng biết hai người họ đã có con trước.

Ánh mắt bà Lam nhìn về phía Trang Noãn Noãn, lộ ra dáng vẻ hâm mộ.

Lam Sơ Niệm cũng đang nhìn Trang Noãn Noãn, mang theo sự chúc phúc, cũng vào lúc này, bên tai cô vang lên giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh: “Chúng ta cũng phải cố lên.”

Lam Sơ Niệm lập tức xấu hỏ liếc anh một cái, loại chuyện này, phải cố lên như thế nào nữa hả? Gần đây anh căn bản là không cho cô cơ hội nghỉ ngơi mà! Còn muốn cố lên? Cô có muốn sống nữa hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.