Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 974




Chương 974:

Ngày thành hôn này, là ngày đẹp nhát, là bởi vì cảm giác khi sắp trở thành vợ của người khác, là có một loại không khí hạnh phúc đang tràn ngập ở trong tim, bao phủ lấy cả cơ thể của cô dâu.

Khiến cho người ta cảm nhận được sự hướng về tình yêu của hai người, và mong đợi ở tương lai. Chẳng bao lâu, Kiều Mộ Trạch và Lam Thiên Hạo cũng bước vào, hai người đàn ông đến chào hỏi trưởng bối rồi mới đến lễ đường, giờ lành của hôm nay cũng có chút sớm, giờ lành là 10h30 vì vậy, trang điểm cho chú rể cũng sớm hơn 1 chút.

Đương nhiên, hai người này chỉ cần mặc vest, đeo nơ bướm, thì đã có khí chất của chú rễ, vừa thoải mái vừa mê người, khí chất hiên ngang thì đã có sẵn trên người từ lâu.

Hai người đàn ông đều đứng ở sau lưng cô dâu của mình, nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở trong gương, trong lòng phát ra một nụ cười cưng chiều.

Trong chốc lát, bà Kiều và bà Lam cũng đã đến, hai vị phu nhân cũng đã kết thành chị em tốt, cùng có tâm trạng cưới con dâu mới về. Bà Lam nhìn Lam Sơ Niệm từ con gái biến thành con dâu, hốc mắt của bà có chút ướt át, đó là biểu hiện vui đến phát khóc, lúc Lam Sơ Niệm quyết định đi tìm ba mẹ ruột, trong lòng bà thật ra cũng có chút hoang mang, bởi vì bà không muốn mắt đi đứa con gái này, bây.

giờ thì tốt rồi, đứa bé này lại trở về bên cạnh bà, sẽ mãi mãi ở với bà, cũng không cần phải lo lắng sau này cô lấy chồng sẽ không còn ở bên bà nữa. Bà Kiều mặc dù biết Trang Noãn Noãn đã chuẩn bị xong 1 bộ trang sức đá quý rồi, nhưng bà vẫn âm thầm thay cô mua 1 cái vòng tay vô cùng thời trang đẹp đẽ, lúc này, bà cầm lấy chiếc vòng để ở trên bàn cúi người nói với Trang Noãn Noãn: “Noãn Noãn, tý nữa đeo cái vòng này lên nhé.”

Trang Noãn Noãn nhìn cái hộp mà bà mở ra, cô mím môi cười: “Cám ơn… mẹ!”

Mặc dù có chút không lưu loát, nhưng tiếng mẹ mà cô nói ra cũng vẫn khiến cho bà Kiều vô cùng vui vẻ, ngay lập tức trả lời 1 câu: “Ây!”

Kiều Mộ Trạch ở bên cạnh nghe thấy, cũng cong môi cười, anh đã rất lâu không nhìn thấy mẹ mình cảm động như vậy rồi.

Trong phòng trang điểm, hai cặp cô dâu chú rễ đều đang chuẩn bị công cụ trang điểm, mà bên ngoài, người đón tiếp khách mời cũng đang vô cùng bận rộn, khách mời cũng vô cùng có trật tự đi đến vị trí của mình.

Mỗi vị trí đều viết tên của khách mời ngồi vị trí đó, nên trông cũng không lộn xộn cho lắm, hơn 500 vị khách mời ngồi chỉnh tề, trông vô cùng vuông vắn chỉnh tề. Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Thần ngồi cạnh nhau, ngồi vị trí ở hàng thứ 4, Hình Nhát Phàm hôm nay cũng mặc một bộ vest, một bộ vest tối màu kẻ caro, ở cái túi trước ngực có một chiếc khăn gấp, vô cùng cao quý, bộ vest này mặc trên cơ thể thẳng thắn cao lớn của anh, giống như người mẫu đang đi ở trên sàn catwalk vậy, cũng vô cùng hợp với khí chất lạnh nhạt của anh.

Mà Lam Thiên Thần ngồi ở bên cạnh, mặc một bộ vest màu xanh nhạt, ôn hòa đẹp trai, làm cho người khác cảm thấy vô cùng thoải mái, hôm nay anh cũng vô cùng hưng phấn, một người là anh trai của anh, một người là em gái mà anh cưng chiều nhất, hôm nay, thì phải thay đổi cách xưng hô rồi.

Ba cô gái còn muốn làm quen với Hình Nhất Phàm và Lam Thiên Thần, lại ngồi ở vị trí sau ghế thứ 300, bọn họ chỉ có thể đứng dậy, từ xa nhìn về phía trước. Khách mời cũng được chứng kiến sự bắt đầu của một buổi hôn lễ lãng mạn, hiện trường của hôn lễ, vô cùng náo nhiệt, khiến cho người ta cảm thấy như đang bước vào biển hoa vậy, tâm trạng vô cùng vui vẻ, thả lỏng, tiếng nhạc nhẹ truyền đến từ bốn phía, cũng khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn, làm dịu những bực bội trong lòng, chỉ muốn yên tĩnh thưởng thức một buỏi hôn lễ sa hoa lãng mạn.

Trong phòng trang điểm, lúc này bà Kiều đang suy nghĩ vấn đề lúc Trang Noãn Noãn bước ra khán đài cần phải có người dẫn, cuối cùng, bà gọi chồng mình Kiều Việt Dương đến.

Kiều Việt Dương vô cùng vui lòng, Trang Noãn Noãn cũng gật đầu, vào lúc này, cô thật sự rất nhớ ba mẹ, ngồi trong phòng nghỉ, bởi vì nhắc đến chuyện này, nước mắt của cô tràn ngập trong khóe mắt. Bà Kiều lập tức đau lòng ngồi bên cạnh cô, nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô: “Noãn Noãn, con ngoan, đừng khóc, ba mẹ con nếu như biết hôm nay con lấy chồng, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, bọn họ đều sẽ ở trên trời nhìn con, chúc phúc cho con, sau này, bố mẹ sẽ là bố mẹ của con.”

Trang Noãn Noãn cũng không muốn làm trôi lớp trang điểm vừa mới trang điểm xong, cô nhẹ nhàng lau khóe mắt, lệ ướt mi gật đầu: “Cảm ơn mẹ.”

“Là ba mẹ phải cảm ơn con.” Lúc này bà Kiều cũng cảm thấy áy náy, xảy ra chuyện này, Trang Noãn Noãn cũng không chê mà gả vào Kiều gia, có thể thấy được cô là một người trái phải rõ ràng, là một cô gái vô cùng tốt bụng. Lúc này, Lam Sơ Niệm cũng ngồi ở trong một căn phòng nghỉ khác, có người của Lam gia ở cùng với cô, Y Cảnh Long chụp ảnh với cô vào khoảnh khắc lưu luyến này, ông rửa ảnh ra, đợi khi nào đi thăm mộ của vợ cũ, ông sẽ đốt cho bà mấy tắm để bà ở dưới đó cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ khi con gái đi lấy chồng.

Ánh mắt Lam Thiên Hạo thâm thúy ôn nhu nhìn cô, đặt hết tất cả những biểu tình nhỏ bé nhất của cô vào trong đáy mắt, hôm nay, nụ cười của cô, giọt nước mắt của cô, sự cảm động của cô, từng cái nhăn mày từng nụ cười của cô đều vĩnh viễn lưu lại sâu trong đáy lòng anh.

Ngoài cửa sổ, khách mời đã ngồi hết vào vị trí rồi, hôn lễ cũng sắp bắt đầu.

Thời gian trôi nhanh trong vô thức đã đến 10 giờ, chỉ còn 30 phút nữa là đến giờ lành, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến giờ lành đến. Hai đôi cô dâu chú rẻ cũng xuất phát đến tương lai hạnh phúc của bọn họ.

Mười giờ 15 phút, giờ lành sắp đến rồi.

Hai chú rễ đã bước lên đài từ chiếc cầu thang trắng nhỏ ở’ bên cạnh, hai người đàn ông khí chất cao quý hiên ngang không phân cao thấp, trở thành chú rễ đẹp trai nhất trong ngày hôm nay.

Hai người đều là người đàn ông có kinh nghiệm ở trên sân khấu vô cùng phong phú, giờ phút này, đối mặt với ánh mắt chuyên chú của tất cả mọi người, thần sắc của bọn họ thong dong, ánh mắt mỉm cười, thỉnh thoảng nhìn về phía cuối cùng của thảm đỏ, chờ vợ của bọn họ. Đúng 10 giờ 30 phút, Lam Sơ Niệm và Trang Noãn Noãn đã chờ ở sau cánh gà, vào giờ phút chính xác ấy, nhạc dạo hôn lễ thần thánh vang lên, hai người ba, đồng thời khoác tay cô dâu bên cạnh mình, trên tắm thảm đỏ rộng lớn, đi đến bên hai chú rễ đang chờ ở cuối con đường.

Bước chân của bọn họ vô cùng vuông vức, thi thoảng lại nhìn nhau cười, lại nhìn ánh mắt tràn ngập sự chúc phúc của khách mời, cuối cùng, trong gần 100 mét, hai cô gái nhìn về phía người thương của mình, dưới sự dẫn dắt của ba, chằm chậm bước về phía họ. Trong đầu Trang Noãn Noãn, lúc này, lần lượt hiện lên rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa cô và Kiều Mộ Trạch, đều là những thời khắc khiến cô rung động, giống như một bộ phim, đang thuật lại quá trình cô yêu anh từng bước từng bước một, yêu đến mức không tự thoát được, yêu đến tận xương tủy.

Khóe miệng của cô hiện lên một nụ cười hạnh phúc, nhìn bóng dáng đang đợi cô đó, ánh mắt cô kiên định mà có chấp, không quan tâm sau này sảy ra chuyện gì, cô đều muốn ở cùng với hắn.

Mà vào giờ phút này, Lam Sơ Niệm cũng có thể cảm giác được vẫn có 1 vài ánh mắt đang dò xét cô, dù sao với thân phận của cô và Lam Thiên Hạo, vẫn nhận lấy rất nhiều sự chất vấn của thế giới bên ngoài, có rất nhiều người đều có những suy nghĩ khác về mối tình. Cho dù là bây giờ, ngồi trong ghế khách quý, cũng có những ánh mắt như vậy, nhưng bước chân của Lam Sơ Niệm không hề hoang mang, trái tim cũng vô cùng kiên định, cô ưỡn ngực, dáng vẻ vô cùng tự tin không hề lay động, cô muốn đứng trước tất cả những ánh mắt nghỉ ngờ của mọi người gả cho người đàn ông này.

Mặc kệ người khác có ánh mắt, suy nghĩ gì, cô cũng sẽ không quan tâm, cô muốn gả cho anh, đây là điều cần thiết nhất khát vọng nhất của cô vào lúc này.

Cô cảm thấy vô cùng may mắn khi có thể cùng với Trang Noãn Noãn bước vào hôn lễ này, bởi vì có cậu ấy ở bên, cô có thêm dũng cảm, trước khi bước lên khán đài, hai cô dâu nhìn nhau cười, kiểu cảm giác hiểu nhau đấy, mới đúng chị em thật sự.

Cuối cùng, hai chú rẻ cùng nắm tay cô dâu của mình lên khán đài, để cô ấy đứng bên cạnh mình, khiến cho những khách mời ở dưới khán đài cảm thán, đây đúng là trời sinh một đôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.