Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 960




Chương 960: Cùng Anh Gánh Vác Tắt Cả

“Chu Đào, trong văn phòng của anh chắc là đã lắp đặt camera rồi nhỉ?” Kiều Mộ Trạch hỏi anh.

Chu Đào gật đầu nói: “Có lắp một cái camera ẩn, bây giờ tôi sẽ vào máy tính của mình để tìm đoan video ngày hôm đó.”

Trang Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tra ra rồi. Bây giờ xem Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền có gì đẻ nói nữa không.

Một lúc sau, video của Chu Đào cũng được truyền đến, chỉ thấy nơi đặt camera giám sát của anh vừa hay là ngay chỗ tư liệu trên bàn làm việc của anh, bao quát toàn bộ văn phòng của anh.

Chỉ nhìn tháy Lâm Thiến đang ngồi trên ghế sofa, mà Diệp Mạn Ni thì đầu tiên lục lọi hồ sơ của Chu Đào, tìm kiếm thứ gì đó, sau đó cô ta nhìn thấy túi máy tính đặt trong tủ bên cạnh.

Diệp Mạn Ni sau khi nhìn thấy trực tiếp lấy máy tính ra thao tác gì đó, phòng to ống kính một chút có thể thấy đó là một trang tài liệu, Diệp Mạn Ni đang dùng điện thoại di động của mình để chụp lại.

Chụp xong thì, cô ta lập tức kéo Lâm Thiền rời đi.

Bọn họ không ngờ đến, toàn bộ quá trình trộm cắp này của họ đều đã được ghi lại, làm chứng cứ vô cùng xác thực.

Trang Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể khiến cho bọn họ từ bỏ việc hát hai bài hát này.

“Kiều tổng, anh nghĩ vấn đề này nên xử lý thế nào?” Chu Đào hỏi Kiều Mộ Trạch.

Kiều Mộ Trạch nheo mắt, lạnh lùng nói: “Làm thủ tục tố tụng đi, một lời xin lỗi không thể bù đắp cho sự mất mát của Noãn Noãn, tôi muồn bọn họ phải khắc sâu.”

Sau khi Kiều Mộ Trạch thu thập đầy đủ bằng chứng, anh sẽ giao nó lại cho luật sư của mình để làm thủ tục.

Khởi tố hai người này về tội trộm cắp.

Nếu bọn họ chỉ ăn cắp lời bài hát mà không hát chúng ra thì không sao, nhưng bây giờ Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến lại gan hùm dám hát nó ra.

Nếu vậy thì, điều này đã đủ để cấu thành tội danh hình sự, cộng với một số thiệt hại mà Diệp Mạn Ni đã từng gây ra cho Trang Noãn Noãn, cũng đến lúc phải lấy lại cả vốn lẫn lời rồi.

Lúc này, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến thậm chí còn không biết chuyện gì sắp xảy ra với họ.

Họ đang ngồi cùng nhau trong căn hộ, lướt xem những lời khen ngợi của người hâm mộ về bài hát mới, còn có những kỳ vọng về họ trong tương lai.

“Nhìn xem, có vẻ như các fan hâm mộ của chúng ta vẫn rất yêu quý chúng ta.” Lâm Thiến xem một mạch cảm thấy.

tâm trạng tốt vô cùng.

Diệp Mạn Ni cũng rất vui vẻ: “Chỉ cần Trang Noãn Noãn không gây phiên phức cho chúng ta thì chúng ta nhât định sẽ lại nỏi tiếng lần nữa.”

“Lúc cô ta viết lời cũng không quay bát kỳ video nào. Tôi không nghĩ cô ta có thể tố cáo chúng ta đâu.”

“Đúng vậy, ngày đó tôi cũng đã xem kỹ phòng làm việc của Chu Đào, ở đó hoàn toàn không có camera, chúng ta cũng không hề nói gì, chỉ khi quay lại xe mới nói chuyện, vậy nên căn bản không hề để lại bát kì chứng cứ gì.”

Hai người tự an ủi bản thân, cũng yên tâm mà tận hưởng thành công.

Kiều Mộ Trạch giao hết mọi việc cho luật sư xử lý, với bằng chứng trực tiếp như vậy thì việc truy tố trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Trang Noãn Noãn vào lúc trời nhá nhem gọi điện thoại cho bà ngoại, bảo tối nay cô sẽ về trễ.

Bà cụ cũng đã quen, từ lúc cô yêu đương thì bà cũng không xen vào chuyện của cô nữa.

Bà cũng rất hài lòng với chàng cháu rễ Kiều Mộ Trạch này.

Hôm nay thần kinh của Trang Noãn Noãn căng thẳng cả một ngày trời, sau khi thả lỏng thì thật sự là mệt cực kì, cô cứ như vậy nằm ngủ trên giường của Kiều Mộ Trạch, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Kiều Mộ Trạch nghiêng người, vươn tay ôm lấy cô, Trang Noãn Noãn liền ôm lấy anh ngủ.

Kiều Mộ Trạch vẫn muốn “ăn thịt”, nhưng lúc này cũng chỉ có thể để cho người phụ nữ này ngủ đủ cái đã.

Lam trạch.

Lam Sơ Niệm nhận được một cuộc gọi từ ba mình, ông đã đặt vé máy bay về nhà vào ngày mốt.

Lam Sơ Niệm cũng rất nhớ ông.

“Sơ Niệm, anh mới mua vé xem phim rồi, lát nữa em với anh cả ăn cơm xong thì đi xem đi.” Lam Thiên Thần nói.

Lam Sơ Niệm giật mình: “Vậy còn anh thì sao?”

“Anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Nhất Phàm hẹn đi đánh bi-a rồi. Hai người đi xem đi.” Lam Thiên Thần cười.

“Phim gì vậy anh?” Lam Sơ Niệm tò mò hỏi.

“Phim tình cảm lãng mạn, thích hợp với mấy cô gái nhỏ như em xem đấy.” Lam Thiên Thần vừa nói xong liền nháy mắt với anh cả, như muốn nói, xem em tự giác chưa này?

Lam Thiên Hạo cũng cho anh một ánh nhìn, hôm nay anh thật sự rất bận, tối nay có thể cùng Lam Sơ Niệm đi xem phim cũng xem như không tệ rồi.

“Nếu như đã mua vé cả rồi thì các con cứ đi xem đi!” Lam phu nhân nói.

Lam Sơ Niệm đỏ bừng mặt, gật gật đầu: “Dạ! Vậy con đi xem với anh cả!”

Sau khi ăn xong bữa tối, vào khoảng bảy giờ, Lam Sơ Niệm ngồi trên xe của Lam Thiên Hạo, đi đến một rạp chiếu phim lớn ở trung tâm thành phố.

Bên trong xe vô cùng yên tình, tâm tình của Lam Sơ Niệm rất tốt, Lam Thiên Hạo cũng có cơ hội ở một mình với cô.

“Anh cả, lát nữa em muốn ăn bỏng ngô.” Lam Sơ Niệm nói.

“Em gọi anh là gì cơ?” Người đàn ông nào đó lập tức quay lại nhìn cô.

Lam Sơ Niệm lập tức che đôi môi đỏ mọng lại, cô đã hứa với anh khi ở miêng thì phải gọi tên của anh.

“Thiên Hạo.” Lam Sơ Niệm có chút xấu hổ gọi anh.

Lam Thiên Hạo lúc này mới hài lòng: “Được, lát nữa mua!”

Lam Sơ Niệm ngọt ngào ngắng đầu nhìn anh: “Ba em bảo vài ngày nữa ba sẽ về, đến lúc đó em sẽ phải đổi tên rồi, nhưng mà lúc ở nhà, bọn anh vẫn sẽ gọi em là Sơ Niệm.”

Ánh mắt của Lam Thiên Hạo sâu thẳm liếc nhìn cô, bát kể là tên gì, chỉ cần là cô là được.

“Ừm! Em đã chuẩn bị sẵn sàng cả chưa?” Lam Thiên Hạo thấp giọng hỏi cô.

Một khi đổi tên, quan hệ của họ có thể phải đưa ra ngoài ánh sáng, lúc đó có thể sẽ có rất nhiều áp lực từ bên ngoài, hơn nữa Lam Sơ Niệm còn là ca sĩ, được chú ý hơn người thường.

Lam Sơ Niệm kiên định gật đầu: “Em đã chuẩn bị xong rồi, mặc kệ cái nhìn của người khác như thế nào, em đều có thể chịu được.”

Lam Thiên Hạo đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, dù sao vẫn còn sớm, không vội vàng chạy tới bên đó, anh dừng xe vào trong một chỗ tối, cửa kính xe thể thao đã che lại mọi thứ.

Lam Sơ Niệm hơi trừng to mắt lên, anh cả như này là đang định làm gì vậy?

Sau khi dừng xe, Lam Thiên Hạo nghiêng người đến gần cô, tay anh cũng nắm chặt lấy tay cô.

Lam Sơ Niệm xấu hỗ đan chặt mười ngón tay với anh, trong thùng xe tối om, cô chớp chớp đôi mắt của mình.

Vào lúc này, tay Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng ôm lấy sau đầu của cô, nghiêng người tiến lại gần.

Lam Sơ Niệm ngay lập tức hiểu anh muốn làm gì, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng vì xấu hổ rồi mạnh dạn ngắng đầu lên.

Cô cũng nghiêng người sang phía anh, hai đôi môi chạm vào nhau.

Công kích dịu dàng của Lam Thiên Hạo khiến Lam Sơ: Niệm không thể phản kháng được, may mà đang ở trong xe, nếu không, cô thật sự không biết sẽ đốt lửa to đến mức nào.

Sau khi tách ra, hơi thở của hai người đêu vô cùng gâp gáp.

“Chúng ta mau đi thôi!” Lam Sơ Niệm ngượng ngùng nói.

Dục vọng trào dâng trong mắt Lam Thiên Hạo, nhưng anh sẽ không tuỳ ý tiền thêm nữa.

Anh hy vọng đợi cho đến khi mối quan hệ được xác nhận, được công khai, anh ấy sẽ muốn cô vào đêm cô trở thành cô dâu của anh.

Trong rạp chiếu phim, Lam Sơ Niệm đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ để lộ một đôi mắt, nhưng ngoại hình của cô và Lam Thiên Hạo rất bắt mắt.

Vừa nhìn đã tháy là tổ hợp mỹ nam mỹ nữ.

Bộ phim được chếu là một một bộ phim tình cảm rất lãng mạn, Lam Sơ Niệm xem rất cảm động, mắt cô nhiều lần đỏ hoe, cốt truyện trong phim có phần giống với họ, đều là một mối quan hệ phải chịu đựng sự thử thách từ thế giới bên ngoài.

Khi nhìn thấy nam chính và nữ chính cuối cùng cũng vượt qua tất cả, nhìn thấy dáng vẻ bọn họ ôm chặt lấy nhau, Lam Sơ Niệm cũng ôm chặt lấy người đàn ông bên cạnh.

Cô muốn giống như nữ chính trong phim, hết lòng yêu thương người mình yêu, cho dù phải chấp nhận ánh mắt soi mói từ khắp nơi.

Bộ phim kết thúc viên mãn. Bước ra khỏi rạp phim, Lam Thiên Hạo nắm chặt lấy tay cô, trái tim anh chưa bao giờ dao động, được ở bên cô là điều quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Lam Thiên Hạo đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó ở nhà, liền nói với Lam Sơ Niệm: “Vẫn còn sớm, em cùng anh đi lấy một món đồ đi.”

“Thứ gì vậy anh?” Lam Sơ Niệm tò mò hỏi.

“Một lát nữa thấy em sẽ biết.”

“Là quà cho em sao?” Lam Sơ Niệm không khỏi có chút bất ngờ.

“Ừm!” Lam Thiên Hạo gật đầu, đó là thứ mà anh đã chuẩn bị từ rất lâu, tối nay anh muốn tặng nó cho cô.

Lam Thiên Hạo dẫn cô lên xe, lái về biệt thự của anh. Trên đường đi, Lam Sơ Niệm cứ đoán xem, không biết mình sẽ nhận được món quà gì.

Cuối cùng, khi đến nhà của anh, chỉ thấy anh lấy từ trong két sắt trong phòng làm việc ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng kim. Mỏ ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp. Lam Sơ Niệm che miệng, cô nhớ đây là món quà mà lần trước anh cả nói muốn tặng cho vợ tương lai của anh, lúc đó cô còn rất hâm mộ. Hóa ra, người mà cô hâm mộ lại là chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.