Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 931




Chương 931: Điều Tra Thân Thế

Khoảng mười giờ tối, ở biệt thự của Kiều Mộ Trạch.

Sau hơn 20 ngày mong nhớ, dường như khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn trong chốc lát, Trang Noãn Noãn ngồi trên sofa đợi người đàn ông vẫn đang làm việc trong phòng làm việc, lúc này cô không có tâm trí nào mà ngủ nữa, chỉ muốn đợi anh cùng về phòng.

Sau khi Kiều Mộ Trạch viết xong email cuối cùng, anh liếc xem giờ, hơi thảng thốt, đã tới mười giờ rưỡi lúc nào không biết, anh nghĩ, Trang Noãn Noãn hẳn đang đợi anh ở sảnh!

Anh đứng dậy đẩy cửa đi ra, liền nhìn thấy Trang Noãn Noãn đang ngồi trên sofa, trên tay cầm một cuốn sách, lặng lẽ, giống như một bức tranh tĩnh lặng dưới ánh đèn pha lê.

Nghe tiếng bước chân của anh, Trang Noãn Noãn ngẳng đầu lên, mím môi cười: “Anh làm xong chưa?”

“Ừ! Xong rồi.” Kiều Mộ Trạch nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn vào mắt cô, như thể anh đã nhìn thấy vẻ e lệ chờ đợi của cô gái.

Tâm trạng của Kiều Mộ Trạch đột nhiên nóng lên, thật ra chỉ cần anh bộc lộ ra gì đó, cô nhất định sẽ không từ chối anht Khát vọng đối với cô vẫn chưa giảm đi, nhưng Kiều Mộ Trạch cay đắng phát hiện ra rằng khi anh có thể có được cô thì lại không đúng lúc, anh đang bị thương ở đầu gồi, anh thực sự không thể làm chuyện đó được.

“Hơi muộn rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi!” Giọng Kiều Mộ Trạch hơi khàn hơn.

Trang Noãn Noãn gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên, Kiều Mộ Trạch đưa tay giữ lấy cô, Trang Noãn Noãn cũng cảm thấy trong không khí phảng phát một chút tế nhị.

Trong lòng cô đã có quyết định rồi, anh là người đàn ông duy nhất trên đời này.

Cô nghĩ, liệu có phải là đêm nay không?

Đang suy nghĩ, cô vô tình vấp chân, chỉ nghe thấy cô kêu lên một tiếng, nhào vào vòng tay của người đàn ông.

Kiều Mộ Trạch lập tức đưa tay giữ lấy cô, nhưng vì vậy mà bị căng vét thương ở chân, khuôn mặt tuần tú của anh đau tới mức toát mồ hôi lạnh.

Trang Noãn Noãn ôm chặt eo anh, đêm nay, cô thật sự sẽ không từ chối anh nữa, nếu anh muốn.

Trong mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên sự ham muốn, nhưng anh vẫn còn quấn băng trên đầu gối, đầu gối chưa lành hẳn, không thể vận động quá mạnh, nên dù có cảm xúc mãnh liệt cũng không thẻ thể hiện mình.

Đây có lẽ là khoảnh khắc khó chịu nhất trong cuộc đời anh.

“Noãn Noãn, anh vẫn còn phải tổ chức một cuộc họp trực tuyến, em có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không?”

Kiều Mộ Trạch phải tìm một cái cớ, néu không, anh thực sự không biết phải làm thế nào.

Trang Noãn Noãn ôm anh, thương xót nói: “Muộn như vậy rồi, anh còn phải họp? Ngày mai không được sao?”

“Không được, có một cuộc họp gấp, họp xong amh sẽ đi ngủ.” Giọng của Kiều Mộ Trạch lộ ra vẻ kiềm ché.

Trang Noãn Noãn một tay ôm eo cô, hương thơm quyến rũ trên người cô luôn thách thức anh, nếu không phải vì sợ cô phát hiện anh bị thương, anh làm sao có thể kìm lòng được?

Trang Noãn Noãn thấy anh thật sự sắp có cuộc họp, cô đành phải đứng thẳng dậy, có chút xáu hổ nói: “Ừm!

Được! Vậy anh đi ngủ sớm nhé, đừng làm việc quá muộn.”

“Ừ! Anh biết rồi.” Kiều Mộ Trạch đưa tay ra xoa đầu nhỏ của cô, khoảnh khắc cô rời khỏi vòng tay của mình, trái tim anh hụt hãng.

Trang Noãn Noãn lên lầu ngủ, nhưng Kiều Mộ Trạch vẫn tiếp tục quay trở lại phòng làm việc, thật ra bây giờ anh không cần họp, chỉ muốn tìm một lý do thích hợp để ở lại một lúc.

Lam trạch.

Lam Sơ Niệm có chút kích động không ngủ được, vì chuyện ngày mai anh cả sẽ điều tra thân thế của cô. Cô tưởng tưởng ra nhiều giả thuyết, nhưng chưa có được chân tướng thực sự, cô cũng không chắc là loại giả thuyết nào.

Cô thực sự hy vọng rằng ba mẹ ruột của cô vẫn còn trên thế giới, không cần biết tại sao họ không cần cô, cô hy vọng rằng họ được bình an, khỏe mạnh, không gặp phải bất cứ chuyện gì.

Vào sáng sớm, một tuần mới lại bắt đầu, một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Trang Noãn Noãn mở mát ra, việc đầu tiên cô nghĩ tới là lo lắng không biết Kiều Mộ Trạch có nghỉ ngơi cẩn thận không, đêm qua máy giờ anh mới ngủ?

Trang Noãn Noãn đi xuống lầu, cô chuẩn bị nấu cháo cho bữa sáng, còn bày thêm một ít thịt tôm tươi lên, là một bữa sáng rất bổ dưỡng.

Kiều Mộ Trạch khoảng tám giờ mới xuống lầu, đêm qua anh thật sự ngủ không ngon, vì trong đầu anh đầu những tiếc nuối vì chuyện hôm trước.

Ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng phảng phát trong không khí khiến anh cảm thấy ấm áp, nhanh vậy mà cô đã nấu xong bữa sáng rồi sao?

Trang Noãn Noãn đang bưng cháo trong bếp, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nhưng cô không quay đầu lại, cho đến khi một cánh tay rắn chắc đặt trên eo cô, và hơi thở trong trẻo của người đàn ông truyền đến tai cô, và Cô cong môi thành một nụ cười. Người đàn ông nhanh chóng hôn lên má cô.

Đợi một lát nữa là được ăn rồi” Trang Noãn Noãn nhẹ nhàng nói.

“Nhưng anh thích ăn em hơn.” Kiều Mộ Trạch nham hiểm nói đùa.

Trang Noãn Noãn xấu hồ đến mức không muốn để ý đến anh, cho thêm vài cọng rau xanh vào cháo.

Kiều Mộ Trạch cũng không dám tiếp tục trêu đùa như vậy nữa, dù sao bây giờ có tán tỉnh cô thế nào, anh cũng chẳng thể làm gì được, nên anh chỉ biết tiếp tục lòng vòng xung quanh cô.

Sau bữa sáng, Kiều Mộ Trạch cũng đã được nghỉ ngơi rồi, anh quyết định đưa Trang Noãn Noãn đến những nơi mà cô và ba từng đến.

Vì trước kia Trang Noãn Noãn đã ở bên ba cô rất lâu nên để lại rất nhiều kỉ niệm, Trang Noãn Noãn nhất thời không nhớ được gì, chỉ có thể từ từ đi đến những nơi mà cô đã từng cùng ba mình đi qua, đánh thức một phần ký ức nào đó của cô, có lẽ cô ấy có thể nhớ được điều gì đó về cuỗn sổ ghi chép.

Trang Noãn Noãn đeo khẩu trang, Kiều Mộ Trạch lái một chiếc xe bình thường nhất, vệ sĩ đi theo phía sau anh không xa, không cần đến quá gần cũng đủ để bảo vệ an toàn cho họ.

Chuyện có ảnh hưởng nhát đối với Trang Noãn Noãn là cùng ba đi dạo ở công viên gần nhà, lúc này đi trên đường trong công viên, nhớ lại khi còn nhỏ cô nghĩ công viên này rất lớn, là thiên đường của cô, khi trưởng thành, lần nữa quay trở lại đây, cô cảm tháy công viên đã trở nên cũ kỹ và nhỏ hơn rất nhiều.

Có điều, những kỉ niệm đọng lại nơi đây vẫn thật hạnh phúc.

Kiều Mộ Trạch đang ở bên cạnh cô, có một điều anh định nói với cô lúc này, đó là việc ba cô tham ô công quỹ, dù có là vì bị chú anh đe dọa hay dụ dỗ, hành vi của ba cô cũng đã vi phạm pháp luật. Chuyện này Kiều Mộ Trạch dự định sẽ giữ nó càng lâu càng tốt, tuyệt đối không bao giờ cho cô biết.

Trang Noãn Noãn ngồi trên chiếc ghế đá nơi ba cô thường ngồi, bãi cỏ này là kỉ niệm thời thơ ấu của cô, ba cô ngồi đây để ngắm nhìn cô khi cô đang vui vẻ chơi đồ chơi.

Trang Noãn Noãn chưa bao giờ dám chạm vào ký ức của cô, bởi vì nhớ tới ba mẹ, trong lòng cô luôn đầy nỗi buồn.

Lúc này, phàm là điều có thể chứng minh sự thật về cái chết của ba mẹ coi, cô quyết định sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ dù có đau buồn đến đâu.

Kiều Mộ Trạch an ủi cô, chuyện này không vội.

Còn lúc này ở Lam trạch, Lam Thiên Hạo đã đưa Lam Sơ Niệm đến trại trẻ mồ côi nơi cô được nhận nuôi khi còn nhỏ, khi Lam Sơ Niệm được nhận nuôi, cô chỉ là một đứa trẻ ba tháng tuổi vừa được người ta đưa tớ chưa đầy một tháng, từ khi cô mới được ba tháng, cô nhi viện không có điều kiện chăm sóc cô, tình cờ ông bà Lam quyết định làm thủ tục nhận con nuôi, liền nhận luôn Lam Sơ Niệm mới ba tháng về.

Không ngờ đứa trẻ này càng lớn càng xinh đẹp, khi còn bé chính là một cô bé búp bê màu hồng được mọi người yêu quý.

Lam Sơ Niệm đứng ở cửa cô nhi viện đổ nát, khoé mắt không ngừng đổ lệ, cô tưởng tượng ngày đó hơn 20 năm trước, ai đã đưa cô vào đây?

Họ có phải là ba mẹ ruột của cô không? Hay là ai khác?

Khoé mắt Lam Sơ Niệm đỏ hoe, Lam Thiên Hạo vươn tay dẫn cô vào cửa, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, anh sẽ hỏi.”

“Vâng!” Lam Sơ Niệm gật đầu nhìn mọi thứ ở đây, tuy rằng hai mươi năm nay đã sửa sang nhà mới nhưng vẫn giữ nguyên nhà cũ, trông rất tồi tàn.

Lam Thiên Hạo bước vào, trước đó đã liên lạc với viện trưởng, Lam Thiên Hạo được đưa thẳng vào văn phòng của viện trưởng.

“Viện trưởng, tôi là người đã liên lạc với bà.”

“Chào Lam tiên sinh, tôi cũng đã kiểm tra thông tin cậu hỏi trước, nhưng rất tiếc, người đưa vào sau đó chỉ để lại họ.”

“Cái gì? Có mỗi họ thôi sao? Bà có nhớ, đó là đàn ông hay.

phụ nữ không?”

“Đó là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Khi bà ấy ôm cô đây bước vào, bà ấy trông hơi bối rối, như thể đang rất sợ hãi, đặt Lam tiểu thư xuống rồi rời đi.”

Viện trưởng năm đó ngoài ba mươi tuổi, làm việc ở đây với tư cách là nhân viên.

“Bà có nhìn thây bà ây trông thê nào không? Bà ây…” Mắt Lam Sơ Niệm đỏ hoe, chẳng lẽ là mẹ cô.

“Không phải, Lam tiểu thư, tôi cảm thấy người phụ nữ này không phải là ba mẹ ruột của cô, mà giống như bảo mẫu của một gia đình giàu có.” Viện trưởng nói, nói xong liền thở dài: “Tôi cũng không rõ lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.