Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 890




Chương 890: Lam Thiên Hạo Diễn Kịch

“Sơ Niệm đâu rồi?” Ba Lam nhìn quanh không thấy con gái đâu, lấy làm lạ hỏi “Giờ con lên gọi em ấy xuống ăn tối đây ạ.” Lam Thiên Hạo nói xong đứng dậy đi lên lầu.

Lúc này Sơ Niệm đã ngồi trên ghế sofa ngoài ban công ngắn người một lúc lâu rồi, đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, không biết đang suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, cửa phòng cô bị đẩy ra từ bên ngoài, cô nhanh chóng quay đầu lại, nhìn tháy Lam Thiên Hạo đang nhìn cô: “Xuống lầu ăn cơm đi.”

“AI Dạ, em xuống ngay đây.” Lam Sơ Niệm vội vàng nhoẻn miệng cười, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng mắt mát của mình.

Lam Thiên Hạo liếc nhìn cô, sau đó vươn tay đóng cửa lại, không làm phiền cô nữa. Nụ cười của Lam Sơ Niệm từng chút một dần dần biến mắt, trở nên có chút ngơ ngác. Mà bên ngoài cửa, Lam Thiên Hạo không đi xuống lầu ngay mà dựa vào bức tường bên cạnh, trong mắt loé lên suy nghĩ phức tạp, anh cũng không biết tại sao lại làm như Vậy.

Nhưng mà, anh muốn thử xem, nếu thật sự anh có người con gái khác, trong lòng cô nhóc này thật sự sẽ không nuối tiếc một chút nào sao?

Lam Thiên Hạo đi xuống lầu trước, một lúc sau Lam Sơ Niệm cũng xuống theo, Nhiếp Nhân Nhân liền thân thiết gọi cô: “Sơ Niệm, em lên lầu làm gì vậy?”

Lam Sơ Niệm không thể không cười nói: “Không có gì, chỉ là có chút việc công thôi.”

Nhiếp Nhân Nhân đã giả vờ chân bị thương rồi thế là cô ta tự nhiên giả vờ bước cà nhắc đi đến. Lam Thiên Hạo đưa tay ra đỡ cô ta ngồi xuống vị trí bên cạnh mình. Lam Sơ.

Niệm đờ ra, vị trí bên cạnh anh cả luôn là của cô, thế nhưng rõ ràng là, tối nay cô phải đổi chỗ ngòi rồi. Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ, cũng là ngồi đối diện với Nhiếp Nhân Nhân.

Sau khi ngồi vào bàn, hai ông bà cũng rất săn sóc cho Nhiếp Nhân Nhân.

“Nhân Nhân, ăn đồ ăn đi, dì không biết cháu thích món gì nên tùy ý nấu mấy món, cháu đừng khách sáo, muồn ăn gì thì bảo Thiên Hạo gấp cho cháu. “

Lam Thiên Hạo nhấc tay gấp cho Nhiếp Nhân Nhân một miếng gà, Nhiếp Nhân Nhân lập tức nở nụ cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh Thiên Hạo.”

Ngay cả xưng hô cũng từ anh Lam đổi thành anh Thiên Hạo rồi.

Lam Sơ Niệm ở một bên ngoan ngoãn cầm đũa, gấp từ đĩa rau xanh trước mặt bỏ vào miệng nhai tới nhai lui, ánh mắt đờ dẫn ra.

“Sơ Niệm, này, ăn đi con, tôm tươi mẹ hấp cho con đấy, món con thích nhất còn gì.” Mẹ Lam ân cần gắp món ăn cô thích vào chén cho cô.

“Cảm ơn mẹ.” Lam Sơ Niệm nhoẻn miệng cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

“Cháu cũng rất thích tôm đấy ạ!” Nhiếp Nhân Nhân mỉm cười nói, sau đó liếc nhìn sang Lam Thiên Hạo ở bên cạnh.

Lam Thiên Hạo vươn tay gấp vào trong chén cô ấy hai con tôm, cô ấy ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh Thiên Hạo.”

Ba và mẹ Lam lén liếc nhìn nhau hài lòng, rốt cuộc con trai cũng xóa bỏ tình cảm của mình với Sơ Niệm rồi phải không? Xem ra lần sắp xếp này rất thành công, giúp cho con trai chuyền tình cảm của mình lên cô gái khác.

Lam Sơ Niệm đưa tay định gắp một món ăn ở xa, nhưng không thể với tới được, nên cô đành phải đứng dậy.

Thường ngày cô muốn ăn món gì, Lam Thiên Hạo cũng lập tức chủ động gắp cho cô. Giờ đây, cô chỉ có thể tự mình gấp thôi.

Lam Thiên Hạo liếc nhìn cô, vừa định động đũa thì anh lập tức nén xúc động muốn giúp cô lại.

“Món nào với không tới thì để mẹ gấp cho.” Bà Lam nói rồi gấp một miếng bỏ vào chén cô.

Lam Sơ Niệm cười cảm ơn mẹ. Không biết tại sao nhưng trong lòng cô vẫn có chút buồn bã, quả nhiên anh cả đã có cô gái mình thích thì trái tim anh không còn vị trí cho cô nữa, vì mọi suy nghĩ của anh đều đã bị người con gái anh thích chiếm mắt rồi.

Tuy cô có chút mắt mát nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng cả thôi.

Thế nhưng tại sao cô lại thấy sống mũi mình lại cay cay thế nào?

“Sơ Niệm, gần đây các em có tổ chức concert không? Chị muốn đi xem!” Nhiếp Nhân Nhân tò mò hỏi.

“Gần đây không có, tụi em đều đang nghỉ ngơi.” Lam Sơ Niệm ngắng đầu cười đáp.

Cô vẫn rất thân thiện với Nhiếp Nhân Nhân.

*Ò! Tiếc quá, lần trước chị bận việc nên không đến xem buổi biểu diễn của các em được.”

“Nếu lần sau có tổ chức thì em nhất định sẽ mời chị đến xem.” Lam Sơ Niệm cười nói, cô ta là cô gái mà anh cả thích, vậy thì cô cũng phải yêu thích cô ta.

“Ừm! Vậy chúng ta hẹn lần sau vậy.” Nhiếp Nhân Nhân cũng rất vui, có vẻ như, cả nhà ai cũng rất thích cô ta.

Sau khi ăn xong, Lam Sơ Niệm phụ mẹ dọn dẹp chén đĩa trên bàn. Khi cô đi ra thì nhìn thấy Nhiếp Nhân Nhân và Lam Thiên Hạo đang ngồi cùng nhau, hai người họ đang trò chuyện vô cùng thích thú.

Tâm tình cô ảm đạm đi vài phần, cô trầm mặc, muốn đi lên lầu.

“Sơ Niệm, sang trò chuyện với Nhân Nhân đi.” Lam Thiên Hạo gọi cô lại.

“À ừ… Em… Em phải về phòng làm việc, hai người nói chuyện đi.” Lam Sơ Niệm không muốn quấy rầy bọn họ.

Nhiếp Nhân Nhân tát nhiên thích nói mấy chuyện thú vị với Lam Thiên Hạo hơn, hơn nữa cô ta cũng muốn nhân cơ hội này để tìm hiểu thêm về anh.

Bà Lam rửa chén xong bước ra: “Thiên Hạo này, lát nữa con đưa Nhân Nhân về nhà đi, con bé không lái xe. Còn không thì bọn trẻ tụi con nhân lúc còn sớm ra ngoài tản bộ đi.”

“Dạ được đấy! Tối nay dì nấu ăn ngon quá, cháu ăn no căng cả bụng. Anh Thiên Hạo, chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo đi!” Nhiếp Nhân Nhân mong đợi hỏi.

Lam Sơ Niệm vừa lên đến tầng hai thì đột ngột dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía phòng khách.

Lúc này cô nghe tháy một giọng nam vui vẻ nói: “Được! Đi thôi!”

“Anh Thiên Hạo, buổi tối anh không ở nhà sao?” Nhiếp Nhân Nhân hơi ngạc nhiên hỏi. “

“Tôi sống trong biệt thự riêng của mình. “

“Thật vậy sao? Vậy có cơ hội có thể mời em đến nhà anh uống ly trà không?” Trong giọng điệu của Nhiếp Nhân Nhân đã có chút kỳ vọng háo hức, nghe như là cô ta muốn tối nay liền có thể đến nhà anh uống trà vậy.

“Được chứ, cô muốn lúc nào đến uống cũng được.” Lam Thiên Hạo từ khoé mắt nhìn thấy cô gái đang dừng bước đứng trên lầu hai nghe lén, vậy nên anh nói vô cùng dứt khoát.

“Thật sao? Anh hứa rồi đấy nha.” Nhiếp Nhân Nhân trở nên vô cùng yêu điệu trước mặt anh.

“Đi thôi!” Sau khi Lam Thiên Hạo nói xong thì vươn tay ra, Nhiếp Nhân Nhân lập tức khoác vào cánh tay anh, hai người thân mật đi về phía cửa.

Bà Lam nhìn theo bọn họ nói: “Thiên Hạo, lái xe chậm thôi.”

Lam Sơ Niệm đứng trên tầng hai, cũng dõi mắt nhìn theo họ rời đi, cô khẽ thở dài.

Lúc này, ông Lam từ phòng làm việc đi ra, hỏi vợ: “Bọn Thiên Hạo đi rồi à2”

“Vừa đi đấy.” Bà Lam cười nói, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Xem ra Thiên Hạo rất thích Nhân Nhân. Ông sắp có con dâu rồi đấy. “

Ông Lam cười thích thú: “Vậy không phải rất tốt sao? Ước nguyện có cháu nội để bề của bà sẽ sớm thành hiện thực đầy.”

Hai vợ chồng bên dưới cười cười nói nói, nhưng lại không để ý đến một bóng người đang đứng thất thần ở cầu thang tầng hai. Lam Sơ Niệm tội nghiệp đứng đó như một người bị bỏ quên.

Lam Sơ Niệm hít mũi, rồi chạy nhanh lên lầu, vừa vào cửa cô liền bước đến ban công, nhìn chiếc xe thể thao lái ra khỏi cửa sân, đèn hậu nhấp nháy rồi biến mắt khỏi tầm mắt.

Giờ phút này đây, cô đột nhiên cảm giác trái tim như bị đâm xuyên vào vậy, cảm giác tim đau thắt lại, đầu óc lại rối bời, cô cắn môi nhìn theo hướng phía chiếc xe thể thao biến mắt.

Cô vậy mà lại có cảm giác bị bỏ rơi.

Anh cả bọn họ đi dạo ở đâu? Họ đi dạo xong rồi sẽ đi đâu? Về biệt thự của anh sao? Tối nay Nhiếp Nhân có ở lại nhà anh cả không? Bọn họ… bọn họ sẽ thân mật với nhau sao?

Lam Sơ Niệm cũng không phải là một đứa trẻ, cô đã là một người trưởng thành rồi, nên cô hiểu rõ thế giới của người lớn, cô chỉ là chưa tự mình trải qua, nhưng cô biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra khi nam nữ có cảm tình với nhau.

Trong đầu cô loé lên cảnh tượng yêu đương của cặp đôi trên phim truyền hình, mà người đàn ông biến thành anh cả, người phụ nữ là Nhiếp Nhân Nhân.

Trái tim của Lam Sơ Niệm đau đến mức khó thở, như thể có một bàn tay to lớn đang bóp chặt lấy trái tim cô vậy. Cô ngồi xổm xuống dựa vào lan can, vòng tay ôm lấy chính mình.

Trong xe, Nhiếp Nhân Nhân vô cùng mong đợi được đi dạo với Lam Thiên Hạo, cô ta không khỏi tìm chọn địa điểm.

“Chúng ta đi dạo ở công viên nào thì tốt nhỉ? Công viên gần đây hay là công viên ở trung tâm thành phó?”

Trong ánh sáng xanh mờ ảo, ánh mát của Lam Thiên Hạo.

hiện rõ sự phức tạp.

“Anh Thiên Hạo!” Nhiếp Nhân Nhân thấy anh hồi lâu không trả lời cô ấy, không nhịn được gọi anh.

Lam Thiên Hạo dường như lúc này mới nghe thấy cô ta, quay đầu hỏi: “Cô nói gì cơ?”

“Em hỏi… chúng ta đi đâu để tản bộ đây?” Nhiếp Nhân Nhân cười nói.

“À, tối nay tôi có việc nên không thể đi tản bộ với cô được nữa. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.” Lam Thiên Hạo hỏi cô ta.

Nhiếp Nhân Nhân lập tức thất vọng nhìn anh: “Ừm, vậy cũng được… vậy khi nào em có thể đến nhà anh uống trà?”

Câu nói này của cô ta vô cùng ám muội, người đàn ông nào nghe cũng có thể hiểu. Lam Thiên Hạo cũng hiểu, nhưng, anh không muốn nghe.

“Có cơ hội thì hẹn sau, nhà cô ở đâu?” Lam Thiên Hạo chỉ muốn đưa cô ta trở về càng sớm càng tốt, bởi vì anh không hề thích ở cùng cô ta chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.