Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 876




Chương 876: Chỉ Còn Nỗi Hận

Một nét buồn thoáng qua trong mắt Trang Noãn Noãn, nhưng ngay sau đó trong mắt cô lại ánh lên sự mong đợi: “Chú Lưu, vậy chú có biết chuyện về ba cháu năm đó không?”

“Ba mẹ của cháu là bị oan! Họ chẳng làm gì nhưng lại bị giết hại ở nước ngoài.”

“Chú nói là ba mẹ cháu đã bị giết? Sao chú lại chắc chắn như vậy?” Trang Noãn Noãn hỏi gấp. Chuyện của ba mẹ cô năm đó cũng đã được báo cáo lại, báo cáo cho là họ tự tử, không phải bị giết.

“Noãn Noãn, cháu có tin là ba mẹ cháu bỏ rơi cháu để tự sát không?”

“Cháu không tin, ba mẹ cháu sẽ không làm chuyện này.”

Cảm xúc của Trang Noãn Noãn trở nên kích động, nhiều năm qua, chỉ cần cô nhắc đến chuyện này, cô đều không thể bình tĩnh được. “Đúng vậy, chú cũng không tin, có người muốn hại bọn họ.”

“Là ai? Chú có biết là ai không? Chú Lưu, chú cho cháu biết được không?” Trang Noãn Noãn ở đầu dây bên này, cũng muốn biết ngay tên của hung thủ.

“Noãn Noãn, cháu thật sự muốn biết kẻ đó là ai ao?”

“Chú biết sao? Hắn là ai? Ai là kẻ đã sát hại ba mẹ cháu?”

Giọng Trang Noãn Noãn nghẹn lại, cô rất muốn biết câu trả lời.

“Ba cháu hồi đó là trưởng phòng tài chính, phụ trách tài khoản cấp cao nhất. Với khả năng của ông lúc đó, chỉ cần tạo tài khoản giả, là có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền thuế cho công ty, khủng hoảng tài chính sáu năm trước, cháu nghĩ xem, ba cháu sẽ làm việc cho ai?”

Trong tâm trí Trang Noãn Noãn có một người tên là Kiều Việt Dương, ba của Kiều Mộ Trạch, đồng thời là chủ tịch tập đoàn Kiều thị lúc bấy giờ.

“Có phải là Kiều Việt Dương không?” Trang Noãn Noãn tay cầm điện thoại run bần bật lên, như thể điện thoại có thể rơi khỏi lòng bàn tay cô bắt cứ lúc nào.

“Không, không phải là ông ta, tại sao ông ta lại hại ba mẹ cháu?”

“Cháu có biết trốn thuế hậu quả nghiêm trọng thế nào không? Đền bù số thuế xong, toàn bộ tập đoàn công ty sẽ đối mặt phá sản, chắc chắn là do ba cháu nhận ra, không muốn giấu cho người đứng sau nữa, vì thế người kia mới nổi giận, sát hại cả ba mẹ cháu cùng lúc, để chám dứt mọi rắc rồi trong tương lai, thật đáng thương! Bỏ lại đứa con trẻ dại năm đó là cháu.

Đầu của Trang Noãn Noãn như muốn nổ tung, cô chỉ không thể tin được sự thật này, làm sao có thể là Kiều Việt .

Dương? Ba của Kiều Mộ Trạch? Không, cô không thể tin vào sự thật này.

Rõ ràng hướng bọn họ điều tra, không còn ở ông ta, mà là một người khác.

“Noãn Noãn, chú nghĩ cháu nên quên đi! Cháu chỉ cần sống tốt cuộc sống của chính mình, đừng cố báo thù cho ba mẹ. Năng lực của cháu bây giờ không đủ để chống lại tập đoàn Kiều thị đâu.”

“Tại sao chú lại chắc chắn là Kiều Việt Dương đã giết ba mẹ cháu? Chú có chứng cứ gì không?” Trang Noãn Noãn nghẹn ngào hỏi.

“Chú không có bằng chứng, nhưng chú và ba cháu là bạn bè nhiều năm. Ông ấy từng nói với chú những chuyện không thể nói cho người ngoài, trong đó, ông ấy nói hồi hận vì đã phạm phải sai lầm như vậy, vì thế, sau khi bọn họ gặp chuyện, chú cũng hỉ biết tiếc nuối thôi, bây giờ, cháu đã lớn rồi, chú thấy cần phải cho bạn biết sự thật về chuyện này.”

“Chú chắc chứ? Chú có chắc là ba cháu đã nói với chú những điều này không?” Khi Trang Noãn Noãn đối mặt với lời của một người đàn ông không ra mặt, cô vẫn còn nghỉ ngờ.

“Noãn Noãn, hôm nay chú nói những điều này, cháu đừng để tâm, qua nhiều năm như vậy rồi, ba mẹ cháu nhất định không muốn cháu báo thù cho bọn họ. Cứ sống cuộc sống của bản thân, chăm sóc những người thân xung quanh thật tốt là được.”

“Không, bọn họ đã bị người khác giết hại. Cháu nhất định phải tìm ra sự thật, vạch trần sự thật, báo thù cho họ.” .

Trang Noãn Noãn hai mắt đỏ bừng, vừa chua xót vừa oán hận. Tuy nhiên, trong lúc mát lý trí như vậy, cô lại không thể bình tĩnh phát hiện ra động cơ của người đàn ông kia, ông ta chỉ muốn khơi dậy sự tức giận và thù hận của Trang Noãn Noãn, đồng thời cho cô biết ba mẹ đã chết trong tay ai, nhưng lại nói với cô là cô không có khả năng báo thù.

“Hày! Là lỗi của chú. Đáng ra chú không nên nói ra điều này. Nếu ba cháu biết, nhất định sẽ trách chú. Được rồi, tự: chăm sóc bản thân thật tốt, chú lên máy bay trước đây, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, tạm biệt.” Nói xong đầu dây bên kia tắt máy.

“Chú Lưu, chú Lưu…” Trang Noãn Noãn hét lên vài tiếng trong điện thoại, bởi vì nếu sau này cô biết được chuyện của ba mẹ mình, thì chú Lưu này có thể trở thành nhân chứng.

Vì ba cô là bạn thân của ông ta nên đã kể với ông ta những điều đó.

Nhưng nghe thấy tiếng tắt máy của đối phương, Trang Noãn Noãn đang cầm điện thoại cả người ngã quy xuống, nước mắt bắt giác trào ra, đau đớn khiến tim cô thắt lại, nhói đau.

Tại sao lại là Kiều Việt Dương? Tại sao ông ta lại giết ba mẹ mình? Nếu ba cô hạch toán khống cho ông ta, trốn thuế, loại chuyện này quả thực có thể trở thành lý do giết người.

Vì ba cô là người tốt, là người có lương tâm nên hồi đó chắc chắn bị ép khai man, sau này, ông muốn vạch trần .

nên đã bị giệt.

Trang Noãn Noãn chỉ cảm thầy đầu óc choáng váng, trong phút chốc hiện lên rất nhiều thứ, hình ảnh cùng Kiều Mộ Trạch chiếm nhiều nhất trong tâm trí cô.

Từng cảnh từng cảnh, khi anh có tình tiếp cận, khi anh bị thương ở nước ngoài vì cứu cô, nêu kẻ giết người là ba anh, nếu anh biết chuyện này, thì tất cả những điều anh làm, mọi thứ đều đổi thành ý nghĩa khác. Anh đã tiếp cận cô từ trước, đối xử tốt với cô, anh nói với cô là ba mẹ cô đã tự tử, rồi cũng dẫn dắt cô không nghỉ ngờ kẻ thù là ba anh. Anh tốt với cô, nói cô chuyển đến nhà của anh, thuyết phục cô, là anh đang tìm kiếm kẻ sát nhân, nhưng thực ra kẻ sát nhân lại chính là ba của anh.

Sự công nhận này gần như là một nhát dao chí mạng đối với Trang Noãn Noãn.

Trang Noãn Noãn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cảm giác đau đớn tột cùng hành hạ khiến cô muốn hét lên, muốn gào khóc…

Nhưng, cô không thể khóc nỏi, nước mắt cô rơi xuống điên cuồng, nhưng cô thấy cổ họng mình nghẹn ngào đến mức không thể phát ra tiếng khóc, chỉ có cơn đau ở lồng ngực khiến cô thở không ra hơi. Tại sao lại là ba của anh?

Tại sao anh lại nói dối cô? Tại sao lại làm như vậy? Trang Noãn Noãn cảm tháy trời đất như sụp đổ một lần, đó là ngày cô nghe tin ba mẹ qua đời, hôm nay, cô lại cảm thấy bầu trời như sụp đổ, cảm giác làm cô tổn thương nặng nè.

Trang Noãn Noãn đầu đau đến như muốn nỗ tung, cô đưa đôi mắt giàn dụa nước mắt lên, nhìn căn phòng này, nhìn mọi thứ xung quanh, cô đột nhiên như phát điên, chạy nhanh đến tủ, lấy vali ra, bỏ quần áo và tát cả đồ của cô vào vali.

Vì cô muốn rời khỏi nhà của Kiều Mộ Trạch, rời khỏi đây, mọi thứ ở đây đều khiến cô cảm thấy đau đớn và tức giận.

Vào lúc này, trong văn phòng của Kiều Huy Dương, Lý Đạt đã làm những gì ông ta yêu cầu, cho Trang Noãn Noãn một thông tin sai.

“Tôi nghĩ lần này Trang Noãn Noãn nhất định sẽ rời khỏi bên cạnh Kiều Mộ Trạch. Có vẻ cô ta rất tức giận, hơn nữa, cô ta còn nói là phải trả thù cho ba mẹ. Cô ta thực sự là một kẻ không biết trời cao đắt dày là gì.”

“Vì vậy mới nói, cô ta phải chết, nếu không, tôi không thể ngủ được.” Kiều Huy Dương coi đó là chuyện đương nhiên.

“Đúng vậy, nếu cô ta ngốc một chút, ngu một chút, không truy cứu chuyện về ba mẹ thì cô ta vẫn có thể sóng tốt, ai khiến cô ta cứng đầu!” Mặc dù Lý Đạt cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng người ngăn cản con đường phát tài của ông ta, ông ta cũng không mềm lòng đâu.

Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, Trang Noãn Noãn thất thểu kéo vali mình ra. Đứng dưới ánh nắng, khuôn mặt bị rửa sạch bởi nước mắt tái nhợt. Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình như muốn chảy máu, cô nhìn lại căn biệt thự này, nghĩ đến việc sống hàng ngày sống ở đây, cô thấy có lỗi với ba mẹ mình dưới hoàng tuyền, sao cô có thể sống trong nhà của con trai kẻ thù của mình?

Trang Noãn Noãn kéo vali, trong lòng đầy căm hận, mở cửa bước ra khỏi biệt thự của Kiều Mộ Trạch.

Đối với người đàn ông này, cô đã xác định là anh đang tiếp cận với động cơ nào đó. Chính xác thì anh muốn làm gì? Tất cả những gì tốt đẹp trong quá khứ, giờ phút này đều bị xóa sạch, ngay cả khi Trang Noãn Noãn nghĩ đến, trong lòng liền run lên, tức giận. Trang Noãn Noãn kéo vali đi dọc đường, vì nơi này cách xa đường phó, mà cô gió như một con búp bê hình người vô hồn, cô tinh thần rồi loạn, giống như một người tâm thần không bình thường, đầu tóc rối bù, như bị sự đau khổ dày vò đến mát đi bản thân.

Khi sắp bước ra tới đường đông đúc, cô vẫn chợt nhớ ra, cô lấy trong ba lô ra chiếc khẩu trang và cặp kính râm đen, đeo vào, lúc này cô cũng không biết phải đi đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.