Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 873




Chương 873: Hiểu Lầm Là Bạn Gái

Trang Noãn Noãn nghĩ cả một ngày, sắc trời ngoài cửa số không biết đã tối xuống từ lúc nào. Chờ lúc cô lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy cảnh ánh chiều tà ở ngoài khung cửa số.

Cô thở dài một hơi, tâm trạng nặng nề, dường như bị đè một tảng đá lớn. Cô nên sớm nghĩ tới việc néu như tin đồn tình cảm của cô và Kiều Mộ Trạch truyền ra ngoài.

Người nhà anh chắc chắn sẽ biết tới, cô cũng nên hiểu là, người nhà giàu thích mối hôn nhân môn đăng hộ đối, xuất thân và bối cảnh gia đình như cô, đúng thật là không xứng với Kiều Mộ Trạch.

Không những là không xứng, ở trong mắt người đời, cô chính là một người phụ nữ vật chất cố gắng chèo kéo anh.

Trang Noãn Noãn không khỏi nở nụ cười cay đắng, người khác nghĩ thế nào, cô không quan tâm nổi. Thế nhưng nếu như người họ Kiều cũng nghĩ như vậy, cô thật sự không biết phải nghĩ thé nào.

Có lẽ giải thích cũng là vô ích thôi, thái độ của bà Kiều hôm nay vô cùng kiên định, nhất định muốn cô rời khỏi Kiều Mộ Trạch.

Trang Noãn Noãn chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, trong lòng còn có một sự đau khổ.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng xe vang tới từ ngoài cửa vườn, cô lập tức ngẳng đầu lên nhìn, liền nghe được tiếng xe thể thao quen thuộc ấy, đáy mắt cô lắp lánh niềm vui.

Anh về rồi.

Trang Noãn Noãn đứng dậy, mở cửa xuống lầu ngay, lúc đứng ở cửa đại sảnh, cơ thể cô dừng lại, đột nhiên hít sâu một hơi, đè nén mọi tâm trạng xuống, khóe miệng lại cong lên nụ cười vui vẻ như bình thường để vui vẻ chào đón người đàn ông này.

Bóng dáng cao dài của Kiều Mộ Trạch bước vào tử cửa, vẻ mặt anh mang theo sự mệt mỏi nhưng không hề ảnh hưởng tới khí chất mê người của anh.

Trang Noãn Noãn lập tức lại đón, quan tâm hỏi: “Về rồi à, có mệt không?”

Nói xong đã thấy người đàn ông mỉm cười đưa tay, trực tiếp hôn cô rồi ôm vào trong lòng, một tay siết eo của cô lại, một tay ôm cổ của cô, gương mặt đẹp trai của anh chôn vào trên bả vai của cô: “Nhớ em.”

Trái tim Trang Noãn Noãn đập thình thịch, cảm giác thân mật như thế này, thật sự giống như người đang yêu.

Cô hưởng thụ lại lưu luyến, đồng thời có chút cảm giác tội lỗi.

Cô nở nụ cười, tách ra khỏi vòng tay của anh: “Mệt thì đi nghỉ một chút đi.”

Nhưng mà, cánh tay thon dài của người đàn ông lại vươn ra, kéo cơ thể muốn lùi về sau của cô vào trong ngực anh, anh khàn khàn nói: “Để anh ôm chút.”

Trang Noãn Noãn bị anh ôm chặt trong lòng, sau gáy bị bàn tay của anh đè lại, gương mặt của cô dán thật chặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh của anh.

Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn để anh ôm hồi lâu, người đàn ông vừa buông cô ra, có hơi kì lạ nhìn cô một cái: “Ngoan thế à2”

Trang Noãn Noãn có hơi thẹn nhìn anh một cái: “Không phải là anh muốn ôm sao?”

“Được, ôm thêm lát nữa.” Kiều Mộ Trạch còn cảm giác thòm thèm chưa đã.

Trang Noãn Noãn lập tức lách người trốn đi: “Được rồi, đừng đùa nữa, vào nghỉ ngơi đi.”

Kiều Mộ Trạch nở nụ cười trầm thấp, đùa với cô một lát, sự mệt mỏi trên người anh đã biến mắt cả rồi, cả trái tim đều trở nên mong đợi vô cùng.

Nếu như được, anh vẫn muốn ôm cô.

“Buổi tối ăn gì?” Trang Noãn Noãn tò mò hỏi.

“Đi ra ngoài ăn, anh đã đặt chỗ rồi.” Kiều Mộ Trạch nói với cô.

Thật ra buỏi tối Trang Noãn Noãn ăn gì cũng được cả, thế nhưng cô không biết nấu cơm, nếu để anh làm nữa thì thấy vất vả cho anh quá, cô gật đầu bảo: “Được, em mời anh.”

Kiều Mộ Trạch híp mắt lại: “Người của em cũng là của anh rồi, còn cần em mời anh?”

Mặt Trang Noãn Noãn liền đỏ lên máy phần, người cô là của anh lúc nào?

Nhưng cô không muốn cãi với anh, cô nhìn quần áo của mình một lát: “Em đi thay bộ mới.”

Ra ngoài với anh, cô không muốn ăn mặc bình thường quá khiến anh mắt mặt.

“Anh chờ em.”

Kiều Mộ Trạch ngồi trên ghé sofa, đôi chân thon dài chếch lên, chống cằm kiên nhẫn đợi cô.

Trang Noãn Noãn thay một bộ quần áo đẹp đẽ ở trong phòng, tóc dài cũng sửa soạn lại một hồi, còn bôi thêm một lớp son bóng lên trên môi. Khí sắc trên gương mặt cô lại càng trở nên trắng nõn.

Kiều Mộ Trạch ngước mắt nhìn bóng người bước xuống từ từ của cô, tròng mắt anh hơi mở lớn, khẽ hiện lên sự kinh ngạc, cô nhóc này chỉ cần trang điểm một chút là có thể hấp dẫn ánh mắt của anh rồi.

Anh đột nhiên có hơi ảo não, tại sao ba năm trước anh không để ý tới cô, không lại gần tiếp cận cô? Nếu như anh biết bản thân sẽ yêu cô, vậy thì ba năm bỏ lỡ này đúng thật là vô cùng tiếc nuối và hồi hận rồi.

Bây giờ mỗi giờ phút ở cạnh cô, anh đều thấy vô cùng quý giá, bởi vì anh không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cô liệu có đồng ý ở lại bên cạnh anh không.

“Đi thôi.” Trang Noãn Noãn nở nụ cười, mỗi khi nhìn thấy anh, cô đều có chút cảm giác ngại ngùng.

Anh hoàn mỹ như vậy, cô chỉ sợ mình quá đỗi bình thường, mà khiến anh chịu thiệt. Kiều Mộ Trạch tiến lên, dắt tay cô, ngón tay dọc thon dài này, vừa nắm lại vừa xoa xoa cảm nhận.

Gương mặt cười của cô đỏ ửng, ngồi vào xe theo anh.

Xe thể thao của Kiều Mộ Trạch đi tới trung tâm thành phó, anh đã đặt một phòng riêng ở nhà hàng vô cùng lãng mạn.

Trên đường, Trang Noãn Noãn vờ mang vẻ mặt ung dung, cô không muốn thể hiện mình quá trầm mặc, vì sợ người đàn ông này sẽ hỏi nhiều.

Lam trạch, Lam Thiên Hạo đã dọn khỏi nhà hai tuần lễ rồi, tối hôm nay, bà Lam bảo anh về nhà dùng bữa cơm, cũng coi như là vợ chồng họ quan tâm thử chuyện sinh hoạt của con trai cả.

Nghe tin anh cả về ăn cơm, Lam Sơ Niệm vô cùng vui vẻ, vốn dĩ ở trong nhà chỉ mặc một bộ váy ngủ chạy lên chạy xuống. Nhưng nghe thấy anh cả về, cô vội vã về phòng thay một bộ váy đẹp đẽ, lúc đứng trước gương, cô còn xem thử trang điểm hôm nay một chút.

Chỉ lo Lam Thiên Hạo về lại chê bai cô trông lôi thôi quá, Lam Sơ Niệm đang chỉnh mái tóc dài, không khỏi đơ ra vài giây, cô tự lắm bẩm: “Mình làm sao thế nhỉ? Chẳng qua là anh cả về nhà thôi, mình ăn diện làm gì chứ.”

Ở cửa Lam trạch, Lam Thiên Hạo đúng giờ mở cửa đi vào. Bà Lam ló đâu từ bếp ra liệc mắt nhìn: “Vê rôi à.”

Tiếp theo chỉ nghe thấy một tiếng kích động đầy mừng rỡ: “Anh cả…” Một bóng người giống như con bươm bướm lao xuông, sau đó vọt tới trước mặt Lam Thiên Hạo, đưa tay ôm lấy.

Lam Thiên Hạo lập tức giang hai cánh tay, ôm cô gái không kịp phanh lại này vào trong lòng.

Bà Lam ở trong bếp hơi trợn mắt lên, thấy cảnh này mà hơi đơ ra.

Sơ Niệm sao không biết giữ kẽ gì cả? Bọn nó là anh em mà, sao mà có thể cứ thích ôm ấp như hồi còn bé bỏng được.

Trong mắt bà Lam lại hiện lên sự lo lắng, đôi mắt Lam Thiên Hạo cũng lập tức căng thẳng nhìn về phía nhà bếp.

Lập tức đầy Lam Sơ Niệm ra khỏi lòng mình: “Sau này.

không được vậy nữa, không phải con nít nữa rồi, còn muốn ôm gì?”

Lam Sơ Niệm xì một tiếng: “Chỉ là em thấy anh nên vui thôi mà.”

“Nhưng em là gái lớn rồi, phải giữ ý một chút.” Lam Thiên Hạo dạy dỗ.

Ý cười trong mắt Lam Sơ Niệm đã mát, thay bằng máy phần kinh ngạc, sau đó cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, sau này không vậy nữa.”

“Sơ Niệm, đi gọi ba con tới ăn cơm.”

“Vâng, mẹ.”

Lam Sơ Niệm đi lên tầng, Lam Thiên Hạo vào trong bếp, giúp mẹ bê thức ăn, bà Lam lập tức tò mò hỏi: “Gần đây có tiếp xúc cô gái nào không? Có cảm thấy hứng thú không?”

“Mẹ, dạo này con bận lắm.”Lam Thiên Hạo đáp lấy lệ.

“Có bận hơn con cũng phải có tí suy nghĩ chứ.” bà Lam khuyên nhủ.

Lam Thiên Hạo gật gù: “Vâng.”

Anh chỉ đáp một câu cho qua thôi, đương nhiên không để vào trong lòng.

Trên bàn cơm, nói chuyện máy hôm nữa Lam Thiên Thần phải về rồi, ánh mắt mẹ Lam và ba Lam không khỏi nhìn nhau một chút. Lại lo lắng tới đứa thứ hai rồi. Dù sao thì hai đứa con trai đều biết thân phận con nuôi của Lam Sơ: Niệm, thằng cả thì vậy rồi, còn thằng hai thì sao đây?

Lam Thiên Hạo cảm nhận được suy nghĩ của ba mẹ, anh cũng không lo lắng, bởi vì anh biết, em thứ có tình cảm anh em với Lam Sơ Niệm, không có suy nghĩ gì khác.

“Ba, mẹ, cơm nước xong, con muốn đi dạo với anh cả trong vườn hao một lát.” Lam Sơ Niệm đề nghị.

Yêu cầu này hai người họ cũng không tiện từ chối, liền gật đầu bảo: “Được, con phải để ý chút đừng để người ta nhận ra.”

“Con biết rôi.” Lam Sơ Niệm cười một tiêng đáp lại, nhìn anh cả đối diện: “Anh cả, anh đồng ý đi với em tí không?”

Lam Thiên Hạo thấy ba mẹ đồng ý rồi, đương nhiên anh không thể không đồng ý: “Được.”

Cơm nước xong cũng mới có bảy giờ, Lam Sơ Niệm đeo khẩu trang, đi ra cửa với Lam Thiên Hạo, vừa hay cạnh nhà có một công viên, buổi tối rất đông người đi dạo.

Lam Thiên Hạo đi cùng với Lam Sơ Niệm, trông thật là xứng đôi, khiến người không biết còn nghĩ họ là một đôi.

Vừa mới bước vào cửa công viên, đã thấy một bé gái ăn mặc bình thường cầm một rổ hoa lại gần: “Anh ơi, anh có muốn mua cho bạn gái vài đóa hoa không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.