Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 868




Chương 868: Anh Nghiêm Túc

Trang Noãn Noãn ý thức được anh muốn làm cái gì, lúc đôi môi mỏng của người đàn ông tiến gần, cả người cô giống như bị điểm huyệt vậy, không thể cử động, để anh tiến lại gần hôn cô.

Nó không khó chịu như trong tưởng tượng, thậm chí hơi thở mát lạnh của anh cùng với bầu không khí mê hoặc còn khiến cô có chút say.

Kiều Mộ Trạch nhẹ nhàng giống như lời thủ thỉ giữa cặp tình nhân, từng chút một đả động đến sợi dây tình yêu của cô.

Nụ hôn này khiến trong đầu Trang Noãn Noãn mới vừa rồi rối tung cả lên trực tiếp trống rỗng, mọi suy nghĩ đều biến mắt.

Trang Noãn Noãn ngày càng chóng mặt, cô theo bản năng đưa tay ôm lấy anh.

Khi Kiều Mộ Trạch lùi lại để nhìn cô, sắc mặt cô đã rất đỏ rồi, đôi mắt đáng nhẽ phải trong suốt cũng mờ đi giống như say rượu.

Môi mỏng của Kiều Mộ Trạch nở nụ cười, chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu, lại lần nữa cúi xuống hôn cô.

Trang Noãn Noãn cảm thấy không thể để như vậy nữa, trong lúc mơ hồ cô đứng dậy nói: “Có thể con chuột đó đã đi rồi… Tôi muốn về phòng ngủ.”

Kiều Mộ Trạch đột nhiên giữ chặt lây cô, ấn cô trở lại vào trong lòng mình: “Ngủ ở đây đi, anh không động vào em nưa.

Đầu của Trang Noãn Noãn đang nằm trong vòng tay người đàn ông, mà khuôn mặt cô cũng bị người đàn ông áp vào lồng ngực của anh, nhưng không thể không nói, cô cảm thấy có một loại cảm giác an toàn mãnh liệt.

Không biết có phải do thiếu không khí nghiêm trọng hay không mà cô cảm thấy chóng mặt buồn ngủ, thật sự là rất muốn đi ngủ.

“Anh nói được là phải làm được nhé! Không được đụng vào tôi! Tôi ngủ đây!” Trang Noãn Noãn ở trong lòng anh nhắm mắt đi ngủ.

Kiều Mộ Trạch cúi thấp đầu hôn lên mái tóc cô, sau đó trong lúc cô mơ màng chìm vào giấc ngủ, không kiềm chế được hỏi lại cô lần nữa: “Noãn Noãn, em thích anh không?”

*Ừm… Nhất định phải trả lời sao? Không trả lời có được không?” Trang Noãn Noãn vùi vào trong lòng anh hỏi.

“Không được.” Người đàn ông bá đạo trả lời, giống như: nếu cô không trả lời thì anh sẽ không để cho cô ngủ vậy.

Trang Noãn Noãn thật sự buồn ngủ, mệt đến mức muốn đi ngủ rồi, vì để có giác ngủ ngon cô chỉ đành nói: “Thích.”

“Thích ai?” Đáy mắt Kiều Mộ Trạch xẹt qua ý cười, ôm chặt cô: “Nói cho anh biết, em thích ai?”

Trang Noãn Noãn cảm thấy câu hỏi của người đàn ông này rất ấu trĩ, cô ngẳng đầu lên nhìn anh với đôi mắt mơ màng: “Còn không phải là anh sao?”

“Anh là ai?” Người đàn ông tiếp tục hỏi, giống như sợ cô nói trong mớ.

“Kiều Mộ Trạch, anh có để cho em ngủ hay không hả?”

Trang Noãn Noãn oán trách anh, sau đó để có thể yên tâm ngủ cô chỉ đành nói lại toàn bộ cả câu một lần nữa: “Em thích anh, Kiều Mộ Trạch, được rồi chứ?”

Người đàn ông nghe xong đương nhiên vui vẻ, nhưng cô gái này đối với việc tỏ tình của anh quá qua loa rồi, anh thật sự lo rằng sáng sớm mai sau khi tỉnh dậy cô sẽ không thừa nhận.

Anh cúi xuống, nghiên răng bá đạo nói vào tai cô: “Nhớ.

lấy, Trang Noãn Noãn thích Kiều Mộ Trạch, cả đời này đều thích anh.”

Trang Noãn Noãn mơ màng ừm một tiếng rồi ngủ thiếp đi trong lòng anh.

Kiều Mộ Trạch có chút nói không nên lời, người đàn ông lại ôm chặt lấy cô, khoé miệng nhéch lên lộ ra một hàm răng trắng sáng, nụ cười giống như đứa trẻ được cho kẹo.

Nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng khiến Kiều Mộ Trạch mắt ngủ, ôm cô nhưng lại không thể làm gì, đối với người đàn ông mà nói là một loại cực hình, buông cũng không – nỡ buông, ngủ cũng ngủ không được, chỉ có thể tiếp tục chịu sự dày vò như vậy đến bón năm giờ sáng.

Cuối cùng anh lắng nghe tiếng thở đều của cô mới bắt đầu từ từ đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm, tiếng gà trống gáy ngoài cửa sổ.

Hai bà cụ đã dậy rồi, chỉ có điều họ không đi quấy rày giác ngủ của người trẻ tuổi, càng không bước vào căn phòng nhỏ đó.

Khi Trang Noãn Noãn đang mơ màng ngủ, cô cảm thấy thất lưng mình bị đè lên, hàng mi dài của cô chớp chớp rồi mở mắt ra, trong ánh sáng tất cả những gì cô nhìn thấy là một khuôn mặt đang ở gần sát cô.

Gần đến mức chóp mũi của họ gần như sắp chạm vào nhau, hàng lông mi dày của người đàn ông này xòe ra trước mặt cô, Trang Noãn Noãn lập tức căng thẳng nhìn anh chằm chằm, tất cả những chuyện tối qua đều hiện lên trong đầu cô rõ ràng.

Mặc dù tối qua trước khi ngủ, đầu óc cô có chút mơ màng, nhưng những lời cô nói một câu cô cũng không quên.

Cô nhẹ nhàng cầm tay anh, muốn lặng lẽ đứng dậy, nhưng không ngờ vẫn đánh thức người đàn ông.

“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đầu.

Trang Noãn Noãn lập tức ngắng đầu, khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ: “Chúng ta nên dậy thôi.”

Kiều Mộ Trạch thu tay về rồi ngồi dậy, nhìn khuôn mặt xinh xắn nhưng sạch sẽ của cô, anh không nhịn được đưa tay ra véo một cái: “Được, dậy thôi, nhưng trước khi dậy anh vẫn muốn hỏi lại em câu mà em nói tối qua.”

Trang Noãn Noãn lập tức chớp chớp mắt, tâm tư giả ngốc nhưng vẫn rất kiên định, vẻ mặt mơ màng khó hiểu: “Nói cái gì cơ! Tối qua tôi nói mớ sao?”

Khuôn mặt của Kiều Mộ Trạch lập tức phiền muộn, tối quan anh thật sự nên ghi âm lại lời cô nói, tránh cho cô lúc.

này liều mình không nhận.

“Nếu như em không nói, anh sẽ không để em xuống giường.” Người đàn ông đột nhiên cầm tay cô đè cô lại trên giường, hai tay chống đỡ, ánh mắt trở lên nguy hiểm.

Trang Noãn Noãn bị dọa sợ, khuôn mặt đỏ bừng, mới biết người đàn ông này không dễ dàng trêu trọc.

Trang Noãn Noãn chỉ còn cách thừa nhận: “Được rồi, em nói, em nói là được chứ gì.”

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch có chút tức giận, nheo mắt nhìn cô: “Nói đi!”

Tối qua không đối diện trực tiếp với anh, nói ra còn không có chút áp lực nào, nhưng lúc này, dưới ánh đèn sáng rực, nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó lường của anh, cô không khỏi nuốt nước bọt: “Em thích anh, Kiều Mộ Trạch, có thể để em xuống giường được hay chưa?”

Kiều Mộ Trạch có chút không hài lòng cúi xuống, cắn vào đôi môi mỏng của cô coi như trừng phạt: “Không đủ thành thật.”

Trang Noãn Noãn không nói nên lời, không phải là cô nói rồi sao? Anh còn không hài lòng cái gì nữa? Tất nhiên là lúc này mặt cô đã đỏ lên rồi, cô lớn đến từng này tuổi này đây là lần đầu tiên cô tỏ tình với một người đàn ông.

nhưng vẫn rất kiên định, vẻ mặt mơ màng khó hiểu: “Nói cái gì cơ! Tối qua tôi nói mớ sao?”

Khuôn mặt của Kiều Mộ Trạch lập tức phiền muộn, tối quan anh thật sự nên ghi âm lại lời cô nói, tránh cho cô lúc.

này liều mình không nhận.

“Nếu như em không nói, anh sẽ không để em xuống giường.” Người đàn ông đột nhiên cầm tay cô đè cô lại trên giường, hai tay chống đỡ, ánh mắt trở lên nguy hiểm.

Trang Noãn Noãn bị dọa sợ, khuôn mặt đỏ bừng, mới biết người đàn ông này không dễ dàng trêu trọc.

Trang Noãn Noãn chỉ còn cách thừa nhận: “Được rồi, em nói, em nói là được chứ gì.”

Ánh mát Kiều Mộ Trạch có chút tức giận, nheo mắt nhìn cô: “Nói đi!”

Tối qua không đối diện trực tiếp với anh, nói ra còn không có chút áp lực nào, nhưng lúc này, dưới ánh đèn sáng rực, nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó lường của anh, cô không khỏi nuốt nước bọt: “Em thích anh, Kiều Mộ Trạch, có thể để em xuống giường được hay chưa?”

Kiều Mộ Trạch có chút không hài lòng cúi xuống, cắn vào đôi môi mỏng của cô coi như trừng phạt: “Không đủ thành thật.”

Trang Noãn Noãn không nói nên lời, không phải là cô nói rồi sao? Anh còn không hài lòng cái gì nữa? Tất nhiên là lúc này mặt cô đã đỏ lên rồi, cô lớn đến từng này tuổi này đây là lần đầu tiên cô tỏ tình với một người đàn ông.

Ăn sáng xong, hai người thay giày đi đến con đường mà bà ngoại đã chỉ.

Do tuổi tác của hai bà đã cao nên không đi cùng họ, bởi vì phải leo núi.

Ngôi miếu đó ở giữa núi.

Hai người vừa mới xuất phát, ánh mắt Kiều Mộ Trạch liền rơi trên thân thể của cô gái trước mặt: “Em muốn cầu duyên sao?”

Trang Noãn Noãn thả mái tóc đuôi ngựa của mình xuống, quay đầu nhìn anh: “Không, em cầu cho bà ngoại và bà dì của em thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”

Kiều Mộ Trạch nhếch miệng: “Em cũng không cần phải cầu làm gì, bởi vì một nửa sau này đang ở ngay trước mặt em.”

Trang Noãn Noãn lập tức sửng sốt, đối với lời tỏ tình ngày.

hôm qua, cô chỉ coi như là anh đùa giỡn thôi, không ngờ rằng lời nói của anh lúc này lại trực tiếp nói về một nửa kia.

“Anh nghiêm túc sao?” Trang Noãn Noãn không nhịn được .

hỏi.

Ánh mắt Kiều Mộ Trạch chìm xuống: “Em cho là anh đang đùa sao?”

“Em tưởng thế!”

Kiều Mộ Trạch lập tức vươn tay nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt khóa chặt gương mặt cô: “Trang Noãn Noãn, anh không phải đang đùa, anh thích em, thậm chí cũng đã quyết định sẽ cưới em làm vợ.”

Trang Noãn Noãn sợ hãi, giống như con búp bê đứng sững tại chỗ, nhìn chằm chằm biểu cảm nghiêm túc của anh không biết phải nói gì.

“Bây giờ em không cần phải trả lời anh, anh cũng sẽ không ép buộc en nhất định phải lấy anh, nhưng anh muốn em biết tình cảm của anh đối với em là thật, đợi em chuẩn bị tốt rồi chúng ta sẽ bàn đến chuyện kết hôn.”

Kết hôn?

Trang Noãn Noãn chỉ cảm thấy đầu mình không đủ dùng, hoàn toàn không theo kịp được tiết tấu của người đàn ông này.

Có phải là nhanh quá rồi không? Cô đang nằm mơ sao!

Kiều Mộ Trạch người đàn ông độc thân bạc tỷ mà bao nhiêu phụ nữ mong muốn có được lại đang cầu hôn cô sao?

“Nhưng, trước đó không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, tất cả chỉ là đóng kịch?” Trang Noãn Noãn cảm thấy trái tim mình sắp không chịu nỗi nữa rồi.

Kiều Mộ Trạch nhíu mày, nắm chặt tay cô thấp giọng nói: “Vậy chúng ta phim giả tình thật đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.