Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 859




Chương 859: Bản Giới Hạn Toàn Cầu

Một câu nói của nhân viên làm mắt hai cô gái tròn xoe, Lam Sơ Niệm nhìn cái túi, lại nhìn Trang Noãn Noãn: “Noãn Noãn, giá hơn 3 triệu đó!”

Trang Noãn Noãn cũng bị bất ngờ, cô trợn mắt, xác nhận lại một lần nữa: “Cô nói chiếc túi này hơn 3 triệu? Không phải 3 vạn sao?”

“Trang tiểu thư, không phải cô đến cùng Kiều tiên sinh sao?

Chẳng lẽ anh ấy không nói giá cho cô?” Nhân viên phục vụ lễ phép cười hỏi.

Trang Noãn Noãn kinh ngạc tự lẫm bẩm: “Nhưng anh ấy nói với tôi giá hơn 3 vạn mài”

Lam Sơ Niệm cũng gấp thay cậu ấy, đây là món quà mà cậu ấy tặng cô! 3 triệu này làm sao cô dám nhận.

Lúc này Trang Noãn Noãn mới hiểu, Kiều Mộ Trạch lừa cô, ban đầu anh nói với cô 3 triệu, cô lại tưởng anh đùa, anh nói 3 vạn, cô lại không nghĩ nhiều tin luôn.

Haizz!

“Xin lỗi, lần sau chúng ta lại tới, Noãn Noãn, đi thôi.” Lam Sơ Niệm kéo tay cô, hai người vội vàng ra khỏi, cô thích cái túi này, nhưng giá cả này thì phải nghĩ lại.

Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm ngồi lên xe, Lam Sơ Niệm vội đưa túi cho cô: “Noãn Noãn, trả lại cho cậu đó, đắt quá, mình không thể nhận.”

SN Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn cậu ấy, cô kiên định lắc đầu: “Sơ Niệm, cậu nhận đi! Đây là quà sinh nhật của cậu mài!”

“Nhưng đắt quá, 3 triệu đó! Tiền có phải lá đa đâu, không thể mua đồ đắt như thế được.” Lam Sơ Niệm biết, Trang Noãn Noãn còn có bà ngoại phải nuôi, hơn nữa, hoàn cảnh của cậu ấy cũng không phải quá tốt.

Nhưng dù Trang Noãn Noãn đã biết giá cả của chiếc túi này, cô cũng không lấy lại, cùng lắm thì cô đi tìm Kiều Mộ Trạch, trả khoản tiền này lại cho anh.

Cô cười, an ủi Lam Sơ Niệm: “Sơ Niệm, cậu cứ nhận đi! Kiều Mộ Trạch đưa cho mình, mình đưa cậu, cậu không cần lo lắng chuyện giá cả.”

Lam Sơ Niệm ôm lấy cô, cảm động nói: “Noãn Noãn, chúng ta sẽ là chị em tốt cả đời, đời này mình sẽ không rời khỏi cậu.”

Trang Noãn Noãn ôm lại cô: “Chuyện đương nhiên.”

Dù sao người bên ngoài cũng biết cô và Kiều Mộ Trạch là một đôi, cho nên cứ nói thế để Lam Sơ Niệm nhận món quà này đi Về rồi tính lại món nợ này với Kiều Mộ Trạch sau! Tình nghĩa của hai người họ vốn là vô giá.

Hai người lên đường đến công ty, khi ở dưới lầu, Lam Sơ Niệm an ủi Trang Noãn Noãn: “Noãn Noãn, bây giờ cậu lên, dù Mạn Ni và A Thiến có nói gì cậu, cậu cũng không cần để ý, mình tin họ chỉ là vì quá hâm mộ cậu thôi.”

Trang Noãn Noãn gật đầu: “Mình biết, mình cũng quen rồi.”

Hai người vào công ty, đi ngang qua trợ lý, ánh mắt nhìn Trang Noãn Noãn đều thay đổi, đó là một loại ánh mắt lấy lòng, Trang Noãn Noãn đi qua, hai trợ lý liền chụm lại nói chuyện.

“Cô nói họ kết hôn á? Noãn Noãn sắp thành Kiều phu nhân rồi sao?”

“Cô bảo trở thành Kiều phu nhân rồi, Noãn Noãn còn ở lại trong nhóm không?”

“Tôi thấy không thể nào có chuyện đó đâu! Với thực lực của Kiều Mộ Trạch, cho cô ấy vinh hoa phú quý cả đời cũng được mà.”

Hai trợ lý không nhận ra, khi họ nói chuyện có tiếng vang, Trang Noãn Noãn và Lam Sơ Niệm đều nghe được, Lam Sơ Niệm đứng bên cười, đáy mắt Trang Noãn Noãn thoáng qua nét khổ sở nói không hết.

Hai người vào phòng nghỉ của nhóm, chỉ thấy trên sofa trải lông chồn, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến đã đến.

Quả nhiên, khi Diệp Mạn Ni nhìn thấy Trang Noãn Noãn, cô ta liền đổi tư thế ngồi, giếng như rất ghét phải thấy cô, liếc mắt, châm chọc nói: “Ái chà! Kiều phu nhân đến rồi.”

Trang Noãn Noãn cắn môi, ngồi xuống cùng Lam Sơ Niệm trên sofa, Lâm Thiến nhìn Lam Sơ Niệm: “Sơ Niệm, túi của cậu đẹp thế, mới mua à!”

“Không phải, đây là quà sinh nhât Noãn Noãn tặng mình.” Lam Sơ Niệm cười nói.

Nụ cười của Lâm Thiền lập tức cứng đờ, gượng cười: “Mình còn chưa thấy cái túi này bao giờ! Chắc là túi của brand nhỏ à?

Sơ Niệm, có thấy không xứng với thân phận của cậu bây giờ không?”

Lam Sơ Niệm vội giải thích: “Túi này rất tiện, hơn nữa lại đẹp, mình rất thích.”

Trang Noãn Noãn âm thầm kéo Lam Sơ Niệm, không muốn cô nói ra giá chiếc túi này.

Diệp Man Ni không khỏi nói chen vào: “Mình thấy cũng chẳng phải đồ đắt tiền, nhìn cũng chỉ thế thôi!”

“Tặng túi thế này làm quà sinh nhật, keo kiệt ghê.” Lâm Thiến bồi thêm một câu.

Lam Sơ Niệm không chịu nổi Trang Noãn Noãn bị bắt nạt, cô lập tức đứng lên nói: “Cái túi này có giá ba triệu, không hề rẻ chút nào, còn là bản giới hạn trên toàn thế giới.”

Trang Noãn Noãn muốn khuyên cũng không được, quẫn bách cắn cắn môi.

“Sơ Niệm, đừng nói.”

Lời Lam Sơ Niệm làm hai cô gái ngồi trên sofa trợn tròn mắt, không dám tin số tiền Trang Noãn Noãn bỏ ra tặng Lam Sơ – Niệm là thật. Lâm Thiến là người đầu tiền không tin: “Ba triệu?

Túi này mà ba triệu? Sơ Niệm, có phải cậu bị cô ta lừa rồi không? Cô ta bảo ba triệu thì là ba triệu à?”

Lam Sơ Niệm liếc mắt, lắc đầu nói: “Không phải! Hôm nay mình 4 ^ h :Á .. £ ` “, ¬ ~ -~ muôn mua thêm một chiếc túi thê này nữa, vừa hay Noãn Noãn cũng đi cùng mình tới cửa hàng đó, nhân viên tự nói với tôi, chiếc túi này thực sự có giá 3 triêu.”

Diệp Mạn Ni liếc nhìn Lâm Thiến, tự hiểu, bây giờ sau lưng Trang Noãn Noãn có một Kiều Mộ Trạch, túi 3 triệu là cái gì?

Cô sau này sẽ càng có tiền hơn nữa.

*A Thiến, đừng nói nữa, đừng quên bạn trai cô ta là Kiều Mộ Trạch, chúng ta không phải người cùng một thế giới với cô ta.”

Diệp Man Ni kỳ quái nói.

Trang Noãn Noãn bình tĩnh nhìn hai người: “Các cậu cũng không cần nói như thế, cuộc sống của tôi thế nào là chuyện của tôi, giờ tốt nhất là nói chuyện công việc thôi!”

“Tôi đang nghĩ, nhóm chúng ta có nên tuyên người mới không, vì cô cũng sắp rút rồi còn gì.” Diệp Mạn Ni nói.

Trang Noãn Noãn ngần ra, có chút căng thẳng: “Là ai nói?”

“Còn cần ai nói? Dù sao cô cũng muốn rời nhóm, chúng tôi phải đi đào tạo người mới thôi.” Lâm Thiến nói với cô, trong ánh mắt lộ rõ nét hâm mô.

Nguyên nhân duy nhất khiến Trang Noãn Noãn rời nhóm, là bởi vì cô sẽ thành Kiều phu nhân.

Lam Sơ Niệm cũng kéo tay Trang Noãn Noãn: “Noãn Noãn, cậu đừng đi được không?”

Trang Noãn Noãn vội lắc đầu: “Mình không đi! Bây giờ mình sẽ đi tìm Chu tổng nói chuyện.”

“Mình đi cùng cậu.” Lam Sơ Niệm vội vàng muốn đuổi theo.”

Lâm Thiến giữ cô lại: “Sơ Niệm đừng đi, mình muốn nhìn chiếc nhẫn kim cương của cậu một chút, ai mua cho cậu thế?”

Lâm Thiến giữ cô rất chặt, Lam Sơ Niệm chưa kịp đi theo, Lâm Thiến cầm lấy ngón tay cô, nhìn chiếc nhẫn kim cương màu hồng: “Đẹp quá, ai mua thế!”

“Anh mình.” Lam Sơ Niệm đành phải ở lại.

“Sao anh cả cậu lại mua nhẫn kim cương cho cậu thế?” Lâm Thiến không khỏi tò mò hỏi, hàm ý của chiếc nhẫn này, cô ta thấy không phù hợp.

“Anh cả mình rất thương mình!” Lam Sơ Niệm nói.

Lâm Thiền nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt toát ra tia hâm mộ, nếu cô ta cũng nhận được món quà của Lâm Thiên Hạo thì tốt biết mấy!

Trong phòng làm việc của Chu Đào, anh đang chuẩn bị triệu tập họ tới họp, nhìn Trang Noãn Noãn thở gấp chạy tới, anh có chút kinh ngạc: “Noãn Noãn, sao thế?”

“Chu tổng, tôi muốn hỏi, có phải anh đang chiêu mộ thành viên mới không?”

Chu Đào kinh ngạc: “Cô nghe được tin ở đâu?”

“Mạn Ni nói, mọi người bảo anh định cho tôi rời khỏi nhóm có phải không?” Trang Noãn Noãn vội vàng hỏi.

Chu Đào vừa nghe, lập tức cười, an ủi: “Yên tâm, chỉ cần không phải cô chủ động nói muốn rời nhóm, tôi vô cùng hoan nghênh cô ở lại.”

“Thật sao?” Trang Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm.

“Đương nhiên là thật, ai dám cho cô rời khỏi nhóm chứ?” Trong lời nói của Chu Đáo còn ẩn giấu ý khác, thế lực sau lưng cô là Kiều Mộ Trạch đó.

Trang Noãn Noãn gật đầu: “Được, cảm ơn Chu tổng.”

Trong một phòng họp khác, Chu Đào bắt đầu thảo luận vấn đề quảng cáo lần này, là một hãng chocolate nỏi tiếng thế giới, vốn đã có ca sĩ nỗi tiếng đại diện, nhưng bây giờ ca sĩ đó thanh lý hợp đồng, mà Chu Đào thì mang được hợp đồng này về.

“Chúng ta có tiền quảng cáo, vô cùng khả quan, chỉ cần các cô đồng ý, lúc nào chúng ta cũng có thể ký hợp đồng.”

“Chúng tôi không vấn đề.” Diệp Mạn Ni giơ tay nói.

Ba người khác cũng vậy, Lam Sơ Niệm cười nói: “Vừa hay tôi cũng thích ăn chocolate.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.