Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 836




Chương 836: Lam Thiên Hạo Xem Mắt

“Anh, anh tới lúc nào?” Lam Sơ Niệm lau mồ hôi, gương mặt đỏ hồng, trông thật đáng yêu. Vừa trải qua một buổi tập luyện, cả người cô căng tràn vẻ đẹp đầy sức sống, dường như mọi tế bào trong cơ thể cũng trở nên đáng yêu hơn.

Ánh mắt Lam Thiên Hạo nhìn cô, bắt giác nuốt một ngụm nước bọt, xoay người: “Ăn cơm.”

“À! Vâng, em xuống ngay, bây giờ em đi rửa mặt.” Lam Sơ Niệm nói xong, cầm lấy một cái áo khoác mỏng, thắt nút ở trên bụng, trông vô cùng sành điệu.

Lam Thiên Hạo quay đầu nhìn cô, luôn có cảm giác nhìn cô bao nhiêu cũng không đủ, nhìn sao cũng không chán.

Lam Sơ Niệm đi tắm, Lam Thiên Hạo xuống tầng trước, lúc này mẹ Lam đang nghe điện thoại, nói chuyện vô cùng nhiệt tình.

“Thật à? Hiểu Mỹ về rồi. Cũng một thời gian không gặp rồi ấy chứ, được được không thành vấn đề, buổi chiều đi tụ tập. Đúng đúng, con trai tôi có thời gian, hôm nay nó ở nhà.” Nói xong mẹ Lam lại cười khanh khách, tán gẫu với chị em tốt là rất vui vẻ.

Lam Thiên Hạo đút một tay vào túi, cả người biếng nhác đi xuống. Đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của mẹ, bước chân của anh khững lại, có cảm giác không ổn.

Mà lúc này mẹ Lam cũng đang vội nói: “Được, hai giờ rưỡi chúng ta gặp, được, tới đó rồi hay.”

Nói xong bà tắt máy, quay đầu đã thấy con trai đứng đằng sau, bà lập tức cười hì hì bảo: “Thiên Hạo à, buổi chiều nhớ ra ngoài một chuyến với mẹ. Đưa con đi gặp bạn của mẹ một lát, còn có cả Hiểu Mỹ con gái xinh xắn nhà cô ấy nữa, con còn nhớ không?”

Lam Thiên Hạo không hề hứng khởi gì với hoạt động xem mắt này cả: “Có khi con phải tới công ty.”

“Lúc này còn tới công ty gì nữa. Đi với mẹ gặp Hiểu Mỹ, chuyện công ty ngày mai còn xử lý được, mẹ đã hẹn xong cả rồi.” Giọng nói của mẹ Lam bắt đầu trở nên dữ dẫằn.

Lam Thiên Hạo có hơi bất lực nhìn mẹ: “Được rồi, con đi với mẹ.”

“Đi đâu thế? Con cũng muốn đi.” Lúc này trên tầng truyền tới giọng nói vui vẻ của Lam Sơ Niệm, đầy sự hưng phần.

Mẹ Lam nói ngay: “Được, Sơ Niệm đi cùng.”

“Em ấy đi làm gì?” Sắc mặt Lam Thiên Hạo hơi đổi, dường như không muốn cô đi cho lắm.

“Sao Sơ Niệm không được đi.” Mẹ Lam hỏi lại.

Lam Sơ Niệm cũng chu môi đỏ ra: “Đúng vậy, anh cả mẹ cũng đồng ý cho em đi rồi mà.” Nói xong, Lam Sơ Niệm kéo tay mẹ: “Mẹ, chúng ta đi đâu?”

“Đi gặp một người bạn của mẹ, cô ấy đưa theo con gái vừa đi du học về nữa, khéo là mấy đứa hơn kém nhau không nhiều, có thể làm bạn tốt, cùng chơi với nhau.”

“Được, con muốn đi.” Lam Sơ Niệm mím môi cười nói.

Sắc mặt Lam Thiên Hạo có hơi căng thẳng, im lặng không nói gì ngồi xuống bàn ăn, mẹ Lam ngồi trên bàn tán gẫu về người bạn tốt nhiều năm không gặp với Lam Sơ Niệm, Lam Sơ Niệm nghe vậy cũng muốn gặp bạn của mẹ.

Chỉ có Lam Thiên Hạo đang ăn cơm, trên mặt viết máy chữ không hứng thú.

Ăn cơm xong, Lam Thiên Hạo chuẩn bị nhân lúc mẹ không để ý chuồn êm ra ngoài, nào ngờ mẹ Lam đoán được anh sẽ chuồn đi, bất thình lình nói một câu ở trong phòng khách: “Thiên Hạo, mẹ nhắc nhở con một câu, chiều hôm nay không được đi đâu hết.”

Lam Thiên Hạo lập tức thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, anh cười nói: “Không phải vừa tới giờ à?

Con lái xe ra.”

Mẹ Lam liếc nhìn thời gian, đúng là nên xuất phát rồi, bà nói một tiếng lên lầu: “Sơ Niệm, xuống tầng, chúng ta đi.”

“Được, mẹ, con tới đây.”Lam Sơ Niệm lập tức xách túi từ trong phòng đi ra.

Lam Thiên Hạo xoay người, gương mặt đẹp trai khổ sở.

Lam Thiên Hạo lái một chiếc ô tô đi ra, Lam Sơ Niệm và mẹ Lam ngồi sau xe, cả nhà xuất phát đi gặp người bạn tốt kia.

“Sơ Niệm, con nhìn thử đi, cô bé này xinh không.” Mẹ Lam mở điện thoại lên, mở một bức ảnh của cô gái trẻ ra.

“Ừm, chị này xinh thật rất có khí chất tao nhã.”

“Con bé tên Hiểu Mỹ, là con gái của bạn mẹ. Con nhìn khí chất này, gương mặt quả trứng, thật là không tệ, nếu nó làm chị dâu của con thì hay, có đúng không?”

Lam Sơ Niệm nháy mắt, lập tức hiểu ngay ý của mẹ.

“Mẹ, mẹ muốn bảo anh đi xem mắt à?” Giọng của Lam Sơ Niệm kinh ngạc, ngẳắng đầu nhìn ánh mắt của anh qua gương chiếu hậu.

Chỉ thấy ánh mắt Lam Thiên Hạo chăm chú nhìn về trước, lông mày siết chặt, không hề thả lỏng.

Mẹ Lam nở nụ cười: “Điều kiện của anh con không tệ, nhưng không biết sao gu của nó lại khó như vậy. Tới bây giờ còn chưa có lấy một người bạn gái, mẹ không gấp làm sao được.”

“Mẹ, con nói rồi con không muốn kết hôn sớm vậy.” Lam Thiên Hạo thả một câu từ chỗ ghế lái.

“Con nói không là không à. Con không kết hôn nữa thì thành ông già rồi, mẹ với ba con còn chờ ôm cháu trai nữa.” Mẹ Lam lập tức phản bác lại.

Lam Sơ Niệm vừa nhìn mẹ với vẻ ngạc nhiên lại nhìn anh trai có vẻ ảo não, không biết nên nói về phía ai.

Lam Thiên Hạo cắn môi: “Mẹ còn một đứa con trai, có thể tính tới nó.”

“Thiên Thần mới 25, con đã 28 rồi.” Mẹ Lam đương nhiên chưa quên đứa con trai ở nước ngoài.

“Mẹ, mẹ cũng đừng ép anh cả quá, chắc chắn anh ấy phải tìm được người mình thích mới có thể kết hôn.” Lam Sơ Niệm khuyên một câu.

Mẹ Lam nhìn cô, lập tức chuyển sang dịu dàng: “Chờ anh con ổn định rồi, mẹ cũng nên tìm một người tốt cho con.”

Xe đột nhiên thắng gấp, khiến bà Lam ngồi đằng sau cũng choáng mắt vài giây, bà vội nhìn về phía trước; “Con trai, làm sao thế? Đụng phải cái gì à?”

Ánh mắt của Lam Thiên Hạo lộ ra vẻ hoang mang, giải thích một câu: “Vừa nãy có con chó hoang.”

“Anh trai anh có đâm phải không?” Lam Sơ Niệm sốt sắng hỏi, xưa nay cô thích động vật, cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.

“Không có.” Lam Thiên Hạo đáp lại một câu cứng ngắc.

Mẹ Lam căn dặn một lời: “Lái chậm chút, không vội, còn sớm mà.”

Điện thoại của mẹ Lam vang lên, bà cầm điện thoại tán gấu bằng tin nhắn với bạn.

Lam Sơ Niệm mím môi đỏ, chán chường nhìn xung quanh trong xe, lo đãng liếc qua ánh mắt thâm thúy trong gương : Ề chiếu hậu, Lam Thiên Hạo đang nhìn cô chăm chăm.

Sau đó Lam Sơ Niệm chấn động vài giây, trừng mắt nhìn, nghĩ bụng anh nhìn cô làm gì?

Trong lòng Lam Thiên Hạo có hơi nóng nảy vì thái độ của Lam Sơ Niệm khi vừa nãy mẹ nói phải tìm cho cô một người tốt.

Sao cô nhóc này không lo lắng gì cả, lẽ nào cô muốn lập gia đình thật?

Trong chốc lát, ngón tay của mẹ Lam chỉ vào một quán trà cách đó không xa: “Chỗ đó, quán trà đó.”

Lam Thiên Hạo đỗ xe ở bên cửa, cả nhà ba người xuống xe, lúc mẹ Lam đi vào sảnh nhà hàng, bà còn kéo cánh tay Lam Thiên Hạo lại, đứng trước mặt anh sửa lại com lê cho anh.

“Con trai của mẹ đẹp trai thế này, chắc chắn không mất thể diện của mẹ.” Lam Thiên Hạo có hơi bắt lực đứng đó.

Lam Sơ Niệm lại xì một tiếng: “Anh trai, lấy đâu ra người tự tin dữ vậy.”

Mẹ Lam cũng nhắc nhở một câu: “Nói chuyện đừng có dở hơi thế. Chưa chắc con gái người ta đã nhìn trúng con đâu.”

“Tốt nhất đừng nhìn trúng.” Lam Thiên Hạo trái lại còn hơi nhíu mày.

Mẹ Lam lập tức đập anh một cái: “Đi gọi đồ cho mẹ.”

Lam Sơ Niệm kéo tay mẹ đi đằng trước. Ở sau ánh mắt Lam Thiên Hạo nhìn lên người cô, đột nhiên khóe miệng anh nồi lên một sự cay đắng, nếu như hôm nay anh thật sự có gì với cô gái đó, cô sẽ có vẻ mặt thế nào?

Cô sẽ chúc phúc cho anh, hay có chút ghen tuông?

Lam Thiên Hạo đang run lên, mẹ lại nhắc anh một câu: “Thiên Hạo, nhanh lên chút.”

Trong phòng trà chiều tao nhã, khách buổi chiều không đông lắm, bọn họ đặt phòng riêng, khách của mẹ Lam cũng đã tới.

Nhân viên phục vụ tiếp họ, đưa tới gian phòng riêng. Cửa phòng mở ra, chỉ thấy bên trong có hai vị phu nhân, còn có một cô gái mặc váy kaki ngắn, cô đang uống trà, nghe thấy tiếng mở của thì ánh mắt lập tức liếc sang phía bên này xem thử.

Trông thấy người đàn ông đi vào, ánh mắt cô ta lấp lánh ánh sáng, cô ta đứng dậy đi tới bên cạnh mẹ.

Bà Lam thì đang cùng hai người bạn đã lâu không gặp chào hỏi, ôm ấp.

Ba quý phu nhân nói chuyện xong thì giới thiệu tới con cái: “Mai Lan, nào, để tôi giới thiệu với bà con gái của tôi. Hiểu Mỹ vừa tròn 25 tuổi, là sáng lập của một thương hiệu thời trang, đã có nhiều cửa hàng độc quyền trong nước rồi.”

“Cảm ơn bác Lam đã khen ạ.” Lý Hiểu Mỹ toát ra vẻ vừa lòng, ánh mắt của cô ta cũng thầm nhìn về phía Lam Thiên Hạo.

“Đây là con trai tôi, 28 tuổi, công ty gia đình do nó quản lý.” Nói xong, bà Lam tự hào chỉ vào con gái bên cạnh: “Con gái của tôi Sơ Niệm, vừa tròn 22, đang phát triển trong giới âm nhạc.”

Lam Sơ Niệm lễ phép nói với Lý Hiểu Mỹ: “Chào chị ạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.