Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 780




Chương 780: Người Đàn Ông Ghen Tuông

Buổi trưa trong một phòng ăn tư nhân cao cấp, có một đôi tuần nam mỹ nữ.

Kỷ An Tâm cả người sexy ưu nhã, vóc người lồ lộ dưới lớp áo sơ mi trắng, cùng với váy đen bó sát người, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo kaki, cô chính là người đại diện cho thời trang.

Người đàn ông ngồi đối diện với cô, hai tay chắp lại chống cằm, ánh mắt say mê nhìn người phụ nữ ở đối diện cởi áo khoác xuống, có lế vì điều hòa không khí ở đây có nhiệt độ hơi cao, cô hắt tóc sang một bên.

Tất cả động tác của cô đều khiến người đàn ông ở đối diện miệng lưỡi khô nóng, cả người căng thẳng.

Kỷ An Tâm cũng thấy đôi mắt một mực kiềm chế của người kia, không khỏi nhướng mi, ánh mắt đưa tới: “Anh nhìn cái gì?”

“Nhìn vợ anh.” Hoắc Kỳ Ngang cười ngốc nghếch nói.

Khí chất trên người Kỷ An Tâm có liên quan tới công việc bây giờ của cô, bây giờ cô giơ tay nhắc chân cũng toát lên khí tức ưu nhã của phái nữ.

Kỷ An Tâm được anh thưởng thức, nội tâm vô cùng ngọt ngào, cô không ánh mắt của những người đàn ông khác, nhưng cô cần ánh mắt của người đàn ông này.

Đúng lúc này, điện thoại Kỷ An Tâm reo lên, cô nhìn, cười nói: “Dương tổng, chào anh.”

Kỷ An Tâm nhỏ giọng nói với người đàn ông: “Em nghe điện thoại.”

Nói xong, cô đứng lên, đứng trước cửa kính.

“Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, đây là cơ hội khó có được, tôi sẽ không bỏ qua.”

“Thật cảm ơn Dương tổng đã mời.”

“Phải, tôi vô cùng vinh hạnh, tối nay gặp, tạm biệt.” Kỷ An Tâm cúp điện thoại, cô đang chuẩn bị trở về vị trí, thắt lưng đã bị một bàn tay bá đạo nắm lấy, eo thon bị anh giữ lại.

“Điện thoại của ai thế?” Thanh âm nồng nặc mùi ghen tuông.

Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Một khách hàng, tối nay có tiệc cho thương nhân, anh ấy mời em tham dự, vừa hay em cũng có vài khách hàng.”

“Cho nên, em định tham gia?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi, môi mỏng hôn lên cổ cô.

Kỷ An Tâm cười khúc khích, xoay người cản anh: “Ngài phó tổng thống, ngài tự trọng một chút được không?”

“Anh hôn vợ anh, ai dám có ý kiến.” Hoắc Kỳ Ngang lại hôn lên mái tóc cô, thời khắc này, anh như con hỗ ăn no giấm, ý tưởng muốn chiếm giữ cô không dừng lại được.

Kỷ An Tâm không khỏi dụ dỗ: “Thật ra chỉ là qua đó chào hỏi một tiếng, anh đừng ghen.”

Tất nhiên là Hoắc Kỳ Ngang ghen, đặc biệt là khi cô tiếp điện thoại của người khác phái, nói chuyện cùng họ, mặc dù cô dùng giọng trao đổi rất bình thường, nhưng anh vẫn không nhịn được mà ghen tức.

Cũng vì anh quá yêu người phụ nữ này, ai bảo cô lại mê người như vậy chứ?

Kỷ An Tâm có thể ý thức được suy nghĩ của anh, có điều những điều này đều là nghiệp vụ của cô, nếu nói có ý tứ gì với những người đàn ông đó không thì tuyệt đối không, nếu không, trong năm năm nay cô gặp không ít người, cũng không có ai khiến cô động tâm.

Hơn nữa, cô cũng vô cũng rõ ràng, đời này trừ người đàn ông này ra, cô sẽ không thể yêu bát kỳ ai được nữa.

“Anh ghen thì làm sao?” Hoắc Kỳ Ngang ủy khuất như đứa trẻ, đôi mắt u ám lên án cô.

Kỷ An Tâm phì cười, nhưng sau khi cười xong, cô phát hiện mình phải thật nghiêm túc, nếu không người đàn ông này sẽ khó chịu!

“Em đảm bảo, chỉ là yêu cầu công việc, em thề, trừ anh ra, em sẽ không nhìn lâu bất kỳ ai.” Kỷ An Tâm giơ tay lên đảm bảo.

Trong ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang vẫn còn tia u ám, giống như những điều này chưa đủ để an ủi trái tim bị thương của anh.

Kỷ An Tâm trừng mắt nhìn, ôm lấy cổ anh, nhắc mũi chân lên, hôn lên gò má anh: “Như vậy thì sao?”

Hoắc Kỳ Ngang đè cô lên tường kính, nhiệt tình hôn xuống, hôn xong, anh mới thoáng hài lòng: “Thế này mới đủ.”

Kỷ An Tâm không nói gì, người đàn ông này rõ ràng là muốn hôn cô, lấy nhiều cớ như vậy làm gì? Có phải cô không cho anh hôn đâu.

“Tối nay mặc đồ gì?” Hoắc Kỳ Ngang ngồi xuống hỏi.

“Là một buổi tiệc rượu, có lẽ em phải về thay lễ phục, không thể tùy tiện.” Kỷ An Tâm suy nghĩ một chút nói.

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang lóe lên sự mong đợi, cô mặc lễ phục sẽ xinh đẹp như thế nào đây Kỷ An Tâm thấy anh lại như đang suy nghĩ, cô lập tức đảm bảo: “Anh yên tâm, em sẽ chọn lễ phục kiểu bảo thủ đề đi.”

Hoắc Kỳ Ngang nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, thực tế nội tâm anh vẫn rất yên tâm, Kỷ An Tâm của lúc này đối với anh mà nói, toát lên một vẻ đẹp đầy tự tin.

Yêu một người, không nên bẻ đi đôi cánh của người đó, ngăn cản con đường phía trước của cô, mà phải buông tay để cô bay đi, bay cao, khi nào cô muốn đáp xuống, anh sẽ đỡ ở sau lưng, bảo vệ cô, để cô trở thành người mà cô muốn.

Sau bữa cơm, Kỷ An Tâm trở về công ty, còn Hoắc Kỳ Ngang về phủ Tổng thống.

Mới ngồi xuống, Hoắc Kỳ Ngang liền nói với Lý Thụy: “Tra cho tôi một chút thông tin về khách hàng họ Dương của Kỷ An Tâm, tối nay anh ta có một bữa tiệc, tôi muốn biết địa chỉ.”

Lý Thụy vừa nghe liền đoán được anh muốn làm gì: “Phó tổng thống, ngài định tới đó ư?”

Khóe miệng Hoắc Kỳ Ngang khẽ nhéch, anh sẽ không ở đó hẳn, chỉ là khi Kỷ An Tâm muốn đi, anh lên lộ mặt, giúp vợ anh một chút mà thôi.

Hoắc Kỳ Ngang gọi điện cho chị gái, vừa lúc hôm nay Hoắc Viện cũng đi đón Tiểu Huy, anh để chị gái đón cả Hiểu Hiểu về trước, ăn tối ở nhà chị, hai đứa nhóc ở cùng một chỗ rất vui vẻ.

Tối nay, Hoắc Kỳ Ngang nhát định phải xuất hiện, bắt kể tối nay là ai muốn đánh chủ ý với Kỷ An Tâm, anh cũng sẽ không cho họ có cơ hội.

Trong công ty Kỷ An Tâm, cô mang theo Hướng Nguyệt đi chọn dạ phục.

Kỷ An Tâm nhận được điện thoại Hoắc Kỳ Ngang, Hiểu Hiểu sẽ về nhà Hoắc Viện ăn cơm, cô cuxg yên tâm, dù sao tối nay cô cũng sẽ về trễ, khi về nhà qua đón con gái một chút cũng được.

Kỷ An Tâm thử một bộ lễ phục, đối với cô mà nói, lễ phục chỉ cần bảo thủ một chút là được, dĩ nhiên, vóc người cô rất hợp mặc lễ phục, mặc vào sẽ có khí chất kiềm diễm rực rỡ.

“Oa! Kỷ tổng, chị có khí chất quá đi mắt! Hâm mộ chị quá đi thôi.” Hướng Nguyệt đầy vẻ mê muội.

Kỷ An Tâm cười lắc đầu, cô rất hài lòng với vẻ ngoài của mình, dĩ nhiên, trước những người nồi bật, người phía sau cũng sẽ phải chịu chút thiệt thòi.

Kỷ An Tâm mua xong lễ phục liền mang theo Hướng Nguyệt đến quán cafe ngồi, Hướng Nguyệt mang theo phương án mới mà cô cần, quán café vô cùng an tĩnh.

Kỷ An Tâm lấy máy tính đặt trước mặt, lười biếng làm việc, Hướng Nguyệt len lén đọc tiểu thuyết ngôn tình, dù sao lúc này, cô nàng cũng không biết làm gì cho hét thời gian.

Người đã đọc nhiều tiểu thuyết như Hướng Nguyệt không khỏi suy nghĩ, mặt đầy cảm khái, Kỷ An Tâm chính là nguyên hình cho nhân vật chính trong tiểu thuyết mà! Vậy thì phó tổng thống phải là nam chính rồi!

Hướng Nguyệt thấy nước miếng mình ròng ròng chảy xuống, vội vàng lau đi, lòng nghĩ không biết khi nào mới gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình.

Độc một hồi, Hướng Nguyệt lại muốn buôn chuyện, gần đây cô đang chú ý tin tức của một nhóm nhạc, cả bố người họ đều có vẻ đẹp sexy, lại trẻ tuổi, làm cho nữ sinh thật hâm mộ.

Trong bốn thành viên này, mỗi người xinh đẹp một kiểu, bọn họ có khả năng riêng, ca hát nhảy múa đều giỏi, được rất nhiều người khen ngợi.

“Tiêu Nguyệt!” Kỷ An Tâm gọi cô.

Hướng Nguyệt lập tức tắt máy, ngắng đầu nhìn: “Kỷ tổng, sao thế?”

Kỷ An Tâm cười: “Đi gọi cho tôi một cốc trà hoa hồng.”

“À! Được, em đi đây.” Hướng Nguyệt lập tức đứng dậy, còn lo Kỷ An Tâm sẽ trách cô dùng điện thoại trong giờ làm việc cơ!

Hướng Nguyệt không muốn quấy rầy công việc của Kỷ An Tâm, cô chủ động chạy đi gọi đồ uống, mà ngay lúc này, cô nhìn bênh cạnh có khách hàng đi vào, vừa nghiêng đầu nhìm, cô không khỏi sửng sốt, trời ạ! Là thành viên nhóm Love, có ba người, không thấy Trang Noãn Noãn.

Hướng Nguyệt không dám tin ở đây lại có thể gặp được thần tượng của mình, có điều quán cafe Kỷ An Tâm đưa cô đến cũng là quán cao cấp, người bình thường cũng sẽ không tới đây ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.