Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 760




Chương 760: Tình Địch Cũ

Chớp mắt đã một tuần trôi qua, sinh nhật của cô bé sắp đến.

Để tạo bất ngờ cho con gái, Kỷ An Tâm cũng đang nghĩ đến việc tặng cho cô bé một món quà đặc biệt.

Ban đêm lúc đi ngủ, Kỷ An Tâm ngập ngừng hỏi con gái mình muốn món quà gì, cô nào biết được rằng cô bé sẽ bĩu môi, nghĩ một lúc rồi nói: “Con muốn có ba.”

Câu nói này khiến Kỷ An Tâm cả đêm không thể ngủ ngon, con gái càng lớn càng muốn có ba, hơn nữa ở trường lại bị kích thích như thế này. Kỷ An Tâm cảm thấy có lỗi với con gái, cô cũng đang chờ một cơ hội thích hợp.

Kỷ An Tâm cũng chưa từng nghĩ đến, trái tim mà cô tưởng có thể cứng rắn, cuối cùng lại thay đổi.

Hôm nay Kỷ An Tâm đến đón con gái, buổi tối cùng ba mẹ đi mua sắm, nhân tiện sắm thêm cho con gái vài bộ quần áo, cô bé lớn khá nhanh, quần áo mặc từ mùa đông năm ngoái bây giờ mặc lại nhỏ hơn rất nhiều.

Thảm An Nhiên đỗ xe, cô không kiềm được nhìn quanh một vòng, nhưng đã rất lâu rồi cô không thấy đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang, tim cô không khỏi nhói một chút, có lẽ bây giờ anh thật sự rất bận!

“Kỷ tiểu thư!” Giọng một người phụ nữ đột ngột vang lên từ phía sau.

Kỷ An Tâm không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tú Viên đang đi tới, hơn nữa cô ấy đang mặc một chiếc áo len, lại lộ ra bụng dưới hơi nhô lên.

Kỷ An Tâm hơi ngạc nhiên, hỏi cô ấy: “Cô có cháu thứ hai rồi đầy à?”

Lý Tú Viên cười gật đầu: “Ừ! Đứa lớn cũng gần bồn tuổi rồi, mẹ chồng tôi cứ thúc giục.” Nói xong, cô ấy xoa đầu, trong mắt vẫn lộ rõ vẻ hạnh phúc.

Kỷ An Tâm trước đây thực sự rất hận cô ấy, hận cô ấy vì đã bước vào giành lấy Hoắc Kỳ Ngang, khiến cô phải chịu mọi sự hành hạ và đau đớn, nhưng hiện tại, tâm trạng của cô lại rất bình tĩnh.

Cho dù trước đây cô ấy không xen vào thì quan hệ giữa cô và Hoắc Kỳ Ngang cũng sẽ rách đi mấy lớp da, cũng chưa chắc đã có kết quả.

Dưới cường thế của Hoắc Minh, mối quan hệ đó nhất định sẽ đi đến kết cục khốn cùng.

“Kỷ tiểu thư, tôi không thể nào so sánh với cô. Cô bây giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà tôi chỉ là một bà nội trợ. Tôi thực sự ghen tị với cô.” Lý Tú Viên nói với cô.

Kỷ An Tâm cười khổ: “Ngược lại tôi lại hâm mộ cô, cô có thể đồng hành cùng con lớn lên, không bỏ lỡ khoảnh khắc nào của chúng.”

Lý Tú Viên giật mình, cũng cảm giác được an ủi phần nào, cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô đã tha thứ cho anh ấy chưa? Kỷ tiểu thư, tất cả lỗi lầm năm đó đều là do một mình tôi. Người trong lòng anh ấy yêu nhất chính là cô. Hai người đừng bỏ lỡ nhau.”

Kỷ An Tâm khẽ khép mắt, không trả lời.

“Anh ấy thực sự là một người đàn ông tốt. Cả cuộc đời anh ấy, ngoại trừ cô ra, tôi không nghĩ anh ấy sẽ yêu bát kỳ người phụ nữ nào nữa.” Lý Tú Viên bây giờ thực sự muốn gắn kết hai người lại với nhau, điều này cũng sẽ giảm bớt phần nào gánh nặng trong lòng cô ấy.

Kỷ An Tâm trước kia nghe không vào những lời này, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy chua xót. Ý trời quyết định số phận của con người, thế gian vô thường, 5 năm đằng đẳng, cuối cùng cô vẫn không thể quên được anh, thậm chí cô còn có linh cảm rằng cô sẽ ở bên anh.

“Cảm ơn cô vì những lời này, tôi sẽ xem xét lại.” Kỷ An Tâm nói xong, liếc nhìn thời gian: “Tôi đi đón con gái tôi trước đã.”

Khi Kỷ An Tâm dẫn cô bé ra ngoài thì Lý Tú Viên cũng vừa dẫn theo con gái lớn của cô ấy ra. Ngay khi ánh mắt cô ấy nhìn sang Hiểu Hiểu, tâm trí cô ấy chợt chắn động, cô ấy chợt hiểu ra một điều.

Cô ấy nghĩ, con gái của Kỷ An Tâm nhất định là con của Hoắc Kỳ Ngang.

Có điều, Lý Tú Viên cũng không phải là người nhiều chuyện.

Cô ấy nghĩ, nếu Kỷ An Tâm muốn nói với anh, thì sớm muộn gì tự cô cũng sẽ nói.

Kỷ An Tâm chào cô ấy sau đó dắt con gái vào xe rồi lái về nhà, hai người ông bà Kỷ gia đã chuẩn bị sẵn sàng, cả gia đình đi : đến một trung tâm mua sắm gần đó.

Kỷ An Tâm rất hào phóng khi tiêu tiền cho con gái, cô không bao giờ tiết kiệm, đồng thời cô cũng muốn mua cho ba mẹ vài bộ quần áo, cả nhà quây quần bên nhau, mua sắm vô cùng vui vẻ.

Trong toà nhà tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang đang thu dọn tài liệu chuẩn bị rời đi, anh đã tăng ca liên tục suốt một tuần qua rồi.

Đúng lúc này, điện thoại di động cá nhân của anh vang lên, anh cầm lên liếc nhìn số điện thoại xa lạ, anh nhíu mày, nhắc máy nói: “Alo!”

“Là tôi, Trầm Duệ.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trầm Duệ.

Hoắc Kỳ Ngang khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên sau 5 năm Trầm Duệ tự mình gọi cho anh.

“Trầm Duệ, có phải An Tâm xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng điệu của Hoắc Kỳ Ngang đầy lo lắng.

“Tôi hỏi anh, anh có thực sự yêu cô ấy không?” Trầm Duệ trực tiếp hỏi thẳng.

Hoắc Kỳ Ngang không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra không phải Kỷ An Tâm đã xảy ra chuyện, mà là Trầm Duệ đơn phương gọi điện cho anh.

“Đúng! Tôi yêu cô ấy, từ đầu đến cuối đều sẽ không thay đổi.”

Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang vô cùng kiên quyết.

Trầm Duệ im lặng vài giây, cười khổ một tiếng: “Anh còn nhớ không? Mùa hè năm đó, trên sân bóng, rõ ràng là hai người chúng ta cùng gặp được cô ấy.”

Lời Trầm Duệ nói không khỏi dẫn dắt Hoắc Kỳ Ngang như trở về thời gian năm thứ nhất đó, anh và Tràm Duệ mỗi buổi chiều đều thích ở trên sân bóng đến tối muộn. Buổi tối hôm đó, Kỷ An Tâm bưng theo chồng sách đi ngang qua sân bóng, vừa đi vừa ngó nghiêng hai bên. Hoắc Kỳ Ngang và Trầm Duệ muốn trêu chọc cô một chút.

Trầm Duệ đẩy Hoắc Kỳ Ngang một cái, đùa cọt đẩy anh ra trước mặt cô. Nhưng Kỷ An Tâm lại thực sự không nhìn thấy, vì vậy cô cứ bưng theo chồng sách như vậy đâm thẳng vào lòng anh. Cô ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, từ đó nó như một ma chú mà cả đời anh cũng không thể quên được.

Vẻ mặt tức giận, phẫn uất, còn có đôi má xấu hỗ đó của cô, còn đẹp hơn cả hoàng hôn hôm đó.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim của cả Hoắc Kỳ Ngang và Trầm Duệ đều trật một nhịp vì cô.

Trầm Duệ rất hối hận, anh thường nghĩ, nếu ngày hôm đó anh không đẩy Hoắc Kỳ Ngang đến trước mặt cô, mà tự mình chạy đến để bị Kỷ An Tâm đụng vào, vậy có khi nào người Kỷ An Tâm yêu trước sẽ không phải là anh mà là anh ta không?

“Tôi chưa bao giờ quên được cuộc gặp đầu tiên với cô ấy.”

Khuôn mặt của Hoắc Kỳ Ngang đầy sự tưởng niệm.

Giọng nói của Trầm Duệ bình tĩnh lại: “Nếu anh đã yêu cô ấy, vậy thì hãy yêu cô ấy thật tốt, còn phải yêu cả con cô ấy nữa.”

Hoắc Kỳ Ngang gần như không chút do dự nói: “Đương nhiên tôi sẽ làm vậy, bất kể con cô ấy là con ai, tôi cũng sẽ xem cô bé như con của mình.”

Trầm Duệ lúc đó gần như muốn nói cho anh ta biết sự thật, nhưng anh vẫn kiềm lại. Cứ để anh ta chứng minh tình yêu của mình với Kỷ An Tâm một lần nữa đi!

Lúc này trong lòng Hoắc Kỳ Ngang, đứa bé không có quan hệ huyết thống với anh, vì vậy nếu anh có thể nói ra lời này không chút do dự, vậy thì chứng tỏ anh thực sự yêu đứa bé này và yêu Kỷ An Tâm.

“Vậy thì tôi sẽ nói cho anh một tin tức tốt, ngày mai là sinh nhật Hiểu Hiểu, có phải anh nên thể hiện gì đó không?” Trầm Duệ lần này gọi điện thoại sang chỉ để nói cho anh biết chuyện này.

Vì hai ba con chưa nhận nhau nên anh cũng hy vọng rằng Hoắc Kỳ Ngang có thể gây bất ngờ trước cho đứa bé, khiến nó thích anh.

Một tia cảm kích hiện lên trong mắt Hoắc Kỳ Ngang: “Trầm Duệ, cảm ơn anh!”

“Anh đúng là nên cảm ơn tôi đấy. Tôi đã bảo vệ cho cô ấy 5 năm. Cuối cùng, cô ấy lại vẫn trở thành người phụ nữ của anh.”

“Anh nói gì cơ?” Bất ngờ này đến với Hoắc Kỳ Ngang quá đột ngột.

Trầm Duệ không nói tiếp nữa, dù sao lần này anh đã tiết lộ khá – nhiều rồi, Hoắc Kỳ Ngang ắt sẽ tự mình lĩnh ngộ tiếp được.

Anh đã làm điều mà Kỷ An Tâm không dám bày tỏ ra.

Hoắc Kỳ Ngang đương nhiên hiểu được, lúc này anh ngây ngắn cả người, kích động hưng phán đến nỗi không biết phải làm sao.

“Tạm biệt.” Tràm Duệ ở đầu dây bên kia cúp máy.

Hoắc Kỳ Ngang ngồi trong phòng làm việc, kích động đến nỗi nắm chặt hai tay lại: “Kỷ An Tâm, em rốt cuộc cũng tha thứ cho anh rồi sao?”

Mà anh cũng an tâm, Trầm Duệ hình như cũng đã buông tay rồi.

“Sinh nhật đứa bé, mình nên tặng quà gì đây?” Hoắc Kỳ Ngang không nhịn được khoanh tay, vui vẻ suy nghĩ vấn đề này.

“Hiểu Hiểu sẽ thích thứ gì nhỉ?” Hoắc Kỳ Ngang vẫn đang lằm bẩm.

Lý Thụy bước vào: “Thưa ngài, bây giờ ngài muốn đi đúng không ạ? Đội xe đã được chuẩn bị xong.”

“Lý Thụy, bên cạnh anh có cô bé bốn tuổi nào không? Anh có biết máy cô bé đó thích quà gì không?” Hoắc Kỳ Ngang bắt lầy trợ lý tra hỏi.

Lý Thụy không khỏi nháy nháy mắt, lúng túng nhìn anh, đoán: “Chắc là búp bê gấu bông gì đấy ạ!”

ộ “Tôi phải suy nghĩ kĩ chuyện này.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cầm điện thoại rời đi. “

“Thưa ngài, tối nay, ngài còn xem tài liệu nữa không ạ?”Lý Thuy nhìn thấy tập tài liệu anh đã sắp xếp nhưng lại quên cầm theo.

Hoắc Kỳ Ngang lập tức nở nụ cười khổ: “Nhìn tôi này, vui đến mức chuyện gì cũng quên béng mắt.” Nói xong anh xoay người cầm lấy tập tài liệu.

Lý Thuy không khỏi hỏi: “Thưa ngài, ngài gặp phải chuyện gì vui lắm sao ạ?”

“Ừm! Một chuyện cực kì vui ấy chứ.” Hoắc Kỳ Ngang trả lời.

Lý Thụy không khỏi mỉm cười hỏi: “Có phải Kỷ tiểu thư đồng ý lời cầu hôn của ngài rồi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.