Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 717




Chương 717: Hoắc Minh Phát Hiện Kỷ An Tâm Về Nước

Hoắc Kỳ Ngang đưa tay xoa lấy đầu của đứa nhỏ, lúc này, có giọng nữ thanh trong gọi to: “Con trai à, con đang ở đâu?”

“Mẹ, con ở chỗ này.” Đứa nhỏ kia lập tức trả lời.

Trong chốc lát, thì thấy bóng dáng một người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, khí chất cao quý ưu nhã bước qua đây, lúc nhắc tay thì toát ra khí chát nhất quốc chỉ mẫu.

Là Tô Thắm, Hoắc Kỳ Ngang lập tức mỉm cười chào hỏi: “Phu nhân.

Tô Thắm cũng vui vẻ mỉm cười: “Kỳ Ngang, cậu ở nơi này à!”

“Đúng vậy, tôi đi gặp ngài tổng thống.”

Tô Thắm mỉm cười nói: “Anh ấy hẳn đang ở thư phòng, cậu đi đi!”

“Được!” Hoắc Kỳ Ngang hướng tiểu tử kia khoát tay áo: “Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại, chú Hoắc.” Đứa nhỏ kia cũng cực kỳ có lễ phép.

Tô Thắm ngồi xổm xuống, nhìn con trách móc: “Không cho phép con chạy loạn, mẹ đều đuồi không kịp.”

Tiểu tử kia nắm tay cô: “Dạ, con nắm tay mẹ đi nhé.”

“Được!” Tô Thắm vui vẻ nắm tay đứa nhỏ tản bộ.

Hoắc Kỳ Ngang gặp xong Hiên Viên Thần liền trở về, anh nhìn thoáng qua thời gian, 3 giờ 4.

0 Đột nhiên trong đầu anh có một ý nghĩ đi tìm Kỷ An Tâm, từ công ty cô cùng nhau xuất phát, đi tới trường học.

Hiện tại, chỉ cần là chuyện của Kỷ An Tâm, anh nghĩ tới đã muốn lập tức làm ngay, một chút cũng không muốn do dự.

Hoắc Kỳ Ngang đi tới bên cạnh xe của anh, vệ sĩ cũng lập tức đi theo, xe Hoắc Kỳ Ngang lái ra khỏi toà nhà tổng thống, chạy về phía các tòa nhà cao tầng mọc san sát trong trung tâm đường phố.

Lúc xe của anh đi ra, ở chỗ đầu đường, có một chiếc xe màu đen lập tức đuôi theo.

Chiếc xe này theo dõi vô cùng tuyệt vời, ngay cả vệ sĩ cũng không có phát hiện nó theo trên đường đi.

Xe Hoắc Kỳ Ngang liền đậu ở bên cạnh xe Kỷ An Tâm, anh chờ cô ở chỗ này. Ánh mắt anh nhìn tòa nhà lớn này, anh dường như có thể ước đoán đến hướng phòng làm việc của cô, anh cứ như vậy nhìn xuyên qua cửa số xe, ngẳng đầu đưa mắt nhìn.

Trong phòng làm việc, Kỷ An Tâm cũng sắp đi, cô giao cho Hướng Nguyệt một tài liệu đem đi chuyển phát, rồi cô cầm lấy chìa khóa xe, xách túi liền đi ra ngoài.

“Kỷ tổng, lái xe cẩn thận ạ!” Hướng Nguyệt vẫy tay với cô.

“Ù!” Kỷ An Tâm gật đầu, trong lòng âm áp.

Từ vị trí của cô ngồi xuống, bạn bè bên cạnh thì ít đi nhiều, đồng thời cũng bởi vì thời gian của cô đều dành cho công việc cùng con gái, trước đây thì còn liên lạc, hiện tại đều bởi vì bản thân với thời gian mà dần dần xa cách.

Cho nên, bên cạnh cô đều chỉ có cấp dưới, có một trợ thủ vừa có năng lực vừa biết quan tâm, cô thật rất vui vẻ.

Kỷ An Tâm từ cửa tòa cao ốc bước ra, hôm nay cô mặc một bộ vest vừa vặn với áo sơ mỉ màu đen bên trong, khiến cả người cô lúc đó bước đi đều toát ra khí chất phóng khoáng linh hoạt, ung dung tự tin.

Tóc dài xõa sau gáy biến thành giống như món trang sức trang nhã, nhưng môi lại chọn đánh màu đỏ rực, khiến trên người cô tỏa khí chất chín chắn của người phụ nữ.

Hoắc Kỳ Ngang từ lúc cô đi ra, vẫn nhìn xuyên thấu qua cửa số xe ngắm cô, từng hơi thở toát ra từ cô đều giống như một chiếc khóa, khóa chặt lấy tâm hồn anh.

Kỷ An Tâm đang đi về phía trước xe mình, đột nhiên nhìn sang chiếc xe đang dừng bên cạnh, không thể giải thích được, cô nhìn thấy một chuỗi biển số xe thường gặp.

Cô ngắn người ra, nhìn chằm chằm chiếc xe này, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

Mà lúc này, Hoắc Kỳ Ngang đẩy cửa xe ra bước xuống, trong ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô.

“Tan làm chưa?” Giọng anh trầm thấp từ tính, hết sức mê người.

Kỷ An Tâm nhướn mày nhìn anh: “Anh tới nơi này làm cái gì?”

“Chờ em xuống xe.” Hoắc Kỳ Ngang cong môi cười, tỏ vẻ như người đang theo đuổi.

“Chức phó tổng thống này rất rảnh sao?” Kỷ An Tâm nhìn anh chằm chằm hỏi.

“Không hẳn rảnh rỗi, thế nhưng thời gian để chờ em thì có.”

Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười.

Kỷ An Tâm mở cửa xe ngồi vào, mà lúc này, người đàn ông ở chỗ cạnh tài xế kéo ghế phụ ra, nhanh chóng ngồi vào.

Kỷ An Tâm đang chuẩn bị đặt túi xuống, thấy anh ngồi vào, cô lập tức có chút tức giận nói: “Anh có xe đấy.”

“Nhưng anh muốn ngồi xe của em, chúng ta cùng đi tới trường học thôi! Vừa đúng lúc anh cũng muốn đón Tiểu Huy, lại tiện đường.” Hoắc Kỳ Ngang mặt dày nói.

Kỷ An Tâm thật rất muốn cự tuyệt anh, nhưng ngay cả giây nịt an toàn anh đều cài chắc rồi.

“Anh cho rằng như vậy thì có thể lay động tôi sao? Vậy nhất định là anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy.” Kỷ An Tâm nổ máy xe.

Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô không có quá gay gắt yêu cầu anh xuông xe, đáy mắt anh tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Anh tin tưởng em sẽ hồi tâm chuyển ý mà.”

Trong giọng nói của anh lộ ra sự tự tin.

Kỷ An Tâm thật không biết người nào cho anh tự tin như vậy, cô nhất định là không có.

Lúc Kỷ An Tâm xe chạy ra, ba chiếc xe màu đen có rèm che của Hoắc Kỳ Ngang liền bảo hộ ở ngay phía sau, theo sát không để cho xe khác chen ngang.

Kỷ An Tâm quay đầu nhìn đoàn xe của anh máy lần, đột nhiên nghĩ đến ngồi trên xe là phó tổng thống của đất nước này, cô lái xe thật đúng là có chút áp lực, không thể để cho anh xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang toàn bộ đều nhìn ngắm cô, ngay cả thời gian nháy mắt cũng không có.

Ánh mắt Kỷ An Tâm còn lại là nhìn về phía trước, thế nhưng ánh mắt của người đàn ông này lại cực kì làm phiền cô lái xe.

“Anh nhìn đủ chưa?” Kỷ An Tâm lạnh nhạt hỏi.

“Không có.” Hoắc Kỳ Ngang trực tiếp trả lời.

Kỷ An Tâm đổi biểu cảm khác, lúc đợi đèn xanh đèn đỏ không muốn để cho anh thấy.

Hoắc Kỳ Ngang lại cong khóe miệng lên cười, cả người đều bao trùm một loại ấm áp.

Nam nhân như vậy thật khiến phụ nữ không thể kháng cự lại được, bởi vì trong ánh mắt thâm tình của anh, tất cả đều là thật tình.

Có người phụ nữ nào có thể từ chối được ánh mắt như vậy?

Kỷ An Tâm chỉ là không nhìn, cũng sợ chạm vào những thứ trong mắt anh, cô mắt liền nhìn thẳng về phía trước.

Cuối cùng đến trường học Kỷ An Tâm xuống xe, mà Hoắc Kỳ Ngang cũng xuống xe, cùng cô cùng đi vào trường.

Lúc Kỷ An Tâm đón con gái, anh đứng ở cửa nhìn một hồi, ngắm dáng vẻ Kỷ Hiểu Hiểu vui vẻ, trong ánh mắt của anh cũng dâng lên tình cảm ấm áp, anh thích trẻ con.

Ngay cả đứa cháu nghịch ngợm anh đều có thể thích, tất nhiên đối với bé gái đáng yêu này lại càng thích hơn.

Hoắc Kỳ Ngang đi tới lớp học của cháu, chỉ thấy Tiểu Huy ngồi tại chỗ, vẻ mặt oán giận nói: “Cậu ơi, mỗi ngày cậu đều tới đón cháu trễ như vậy, những bạn học khác đều về rồi, không có ai chơi với cháu cả.”

Hoắc Kỳ Ngang không thể làm gì khác hơn là cười giải thích: “Bởi vì cậu gần đây tương đối bận rộn, lần sau có gắng tới sớm hơn một chút.”

Tiểu Huy đeo cặp sách lên, được anh nắm tay đi ra, lúc này, một giáo viên tuổi còn trẻ suýt chút nữa đụng vào Hoắc Kỳ Ngang, cô ấy lập tức mặt đỏ tới mang tai: “Xin lỗi ngài phó tổng thống.”

“Không sao đâu.” Hoặc Kỳ Ngang nhã nhặn trả lời.

Chỉ còn lại bóng lưng anh, toàn bộ giáo viên nữ của ngôi trường này đều đưa mắt nhìn anh, có thể dạy học trong ngôi trường này, đó thực sự là một điều may mắn!

Bởi vì có thể cùng nói chuyện với phó tổng thống bình dị gần gũi này một câu, hoặc là ngắm nhìn anh.

Hoắc Kỳ Ngang đi ra, Kỷ An Tâm đã đưa con gái rời đi sớm, anh đưa Tiểu Huy ngồi vào trong xe, anh cũng đi vào ngồi.

Lúc xe của anh rời đi, một chiếc xe màu đen có rèm che đối diện cũng phóng ra, trên chỗ cạnh tài xế của người đàn ông đặt một cái camera, hình ảnh vừa rồi của Hoắc Kỳ Ngang ở cùng Kỷ An Tâm, ông ta đều chụp được.

Ông ta là người của Hoắc Minh.

Hoắc Kỳ Ngang còn chưa về tới nhà, mà Hoắc Minh cũng đã nhận ảnh do cấp dưới chụp gửi tới, trong hình, con trai ông vậy mà không để ý đến thân phận phó tổng thống của anh. Chạy tới tòa cao ốc Kỷ An Tâm làm việc chờ cô, còn ngang nhiên xuất hiện trên đường phó, ngồi vào xe của Kỷ An Tâm.

Nếu mà Hoắc Minh có râu, đều muốn tức giản đến vễnh hết lên, sắc mặt ông ta âm u nhìn những hình này, không nghĩ tới ảnh hưởng của Kỷ An Tâm đối với con trai mình sau năm năm không có biến mắt.

Trong hình Kỷ An Tâm rõ ràng có thể thấy, so với năm năm trước càng thêm chín chắn, đồng thời có thể thấy được ở trong hình này, cô còn có tài lực về kinh tế.

Hoắc Minh đối với điểm này càng thêm lo lắng, Kỷ An Tâm càng có lực hấp dẫn, con trai sẽ càng thích cô.

Tình hình Kỷ An Tâm ông cũng tra ra được, Kỷ An Tâm là phó tổng của một công ty mô giới việc làm được niêm yết, bên cạnh cô có con gái bốn tuổi, nhưng không tra được tình trạng hôn nhân của cô.

Đương nhiên, nếu như cô ở nước ngoài kết hôn, ông ta sẽ không tra được, cô có một đứa con gái, chắc là kết hôn rồi.

Hoắc Minh nhận được tin tức, con trai đón cháu ngoại của ông đang trên đường trở về.

Chuyện này, Hoắc Minh nhát định phải nói chuyện rõ ràng cùng con trai, làm cho anh từ nay về sau phân rõ ranh giới với Kỷ An Tâm .

Càng không cho phép vì cô, mà không biết thân phận hiện tại của mình là gì, anh căn bản không nên xuất hiện trên đường phố chút nào.

Thân phận của anh càng cao, nguy hiểm lại càng lớn, Hoắc Minh chỉ có đứa con trai này, ông ta không muốn anh xảy ra bất kỳ chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.