Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 512




Chương 512: Người Đàn Ông Bụng Dạ Đen Tối

Tô Thám đi đến chỗ đối tượng gặp mặt, cô ngồi xuống, liền cảm thấy người đàn ông đối diện cặp mắt chăm chú đáng giá cô, lộ ra vẻ hứng thú nồng hậu, Tô Thắm đối với anh ta không hề có hứng thú gì, nhưng cô duy trì gương mặt lễ phép khách sáo.

Đối tượng xem mắt là Lý Tuấn, cái tên vô cùng đại trà.

“Tô tiểu thư, cô nhìn thật trẻ tuổi, rõ ràng chúng ta cũng chỉ là cách nhau một tuổi…”

Gương mặt kinh thán của Lý Tuấn nhìn Động tác uống trà của Tô Thắm, suýt nữa thì phun nước ra, vẫn may là cô vẫn duy trì được sự nho nhã, chỉ kém một tuổi?

Sao có thể chứ?

Lý Tuấn còn thấy được sự kinh ngạc của cô, anh liền bình tĩnh nói: “Thật mà, tôi không có lừa cô, tôi năm nay 29 tuổi, tuyệt đối không có lừa tuổi, cô có cầm xem chứng minh thư của tôi không?”

Tô Thám nặn ra nụ cười, cực kì lễ phép lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tin tưởng anh.”

“Tô tiểu thư tính chất công việc của chúng ta khá giống nhau, đều là lao động tri thức, chắc rằng giữa chúng ta có rất nhiều chuyện để nói, bình thường cô có sở thích gì vậy?”

Tô Thắm nghĩ nói: “Tăng ca, công tác.”

Lý Tuấn ngây người, nhưng lại vô cùng thích mặt Tô Thắm yêu thích công việc như vậy, cảm tình của anh ta đối cô càng tốt lên, càng huống hồ không chỉ là vẻ ngoài của cô đã thu hút anh, thật ra đối với bất kì tính cách nào của cô anh ta cũng đều tiếp nhận được.

“Thật tốt, cô còn trẻ như vậy, công việc lại nỗ lực như thế, tôi cũng vậy, tôi cũng thích công việc…”

Đang nói, tin nhắn điện thoại của Tô Thấm reo lên, Tô Thắm nhìn điện thoại trên bàn, nhanh chóng xuât hiện một dòng tin nhắn, bất ngờ là Hiên Viên Thần, Tô Thắm mở khoá ra, bắm mở tin nhắn, một câu hỏi đơn giản gửi đến: “Đang làm gì vậy?”

Tô Thắm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, cô có thể nói thật sao? Cô đang xem mắt, tất nhiên cô không thể rồi.

Tô Thắm cười một cái: “Tôi trả lời tin nhắn.” Nói xong, Tô Thắm trả lời lại: “Cùng bạn ở bên ngoài uống cà phê.”

“Nam hay là nữ?” Rất nhanh, Hiên Viên Thần liền trả lời lại, trong giọng nói có chút mùi chất vấn.

Tô Thắm nghĩ vẫn nói dối: “Bạn học nữ.”

“Được, vậy em nói chuyện đi.” Hiên Viên Thần không làm phiền nữa.

Lý Tuấn đối diện, ánh mắt long lanh nhìn Tô Thắm, anh lập tức gương mặt hiếu kì hỏi: “Phương diện công việc?”

“Đúng vậy!” Tô Thắm ngắng đầu cười trả lời một tiếng.

“Công việc khá bận, nghe nói cô làm việc ở toà nhà tổng thống, cô quả thật quá đỉnh, cô bình thường có thể gặp ngài tổng thống không?”

Tô Thắm cực kì bình tĩnh nói dối: “Không thể.”

Nhưng mà cô cũng rất giỏi mà.

“Bình thường thôi.” Tô Thắm trả lời lại.

Nói đến khoảng ba giờ, Tô Thám bắt đầu nghĩ cách thoát thân, cô lúc đến đã đặt chuông điện thoại, dùng cách chuông đồng hồ reo lên.

Lúc sắp đến giờ, Tô Thắm cầm lấy điện thoại, rất nhanh chuông đồng hồ reo lên, cô cầm lấy điện thoại nói với Lý Tuấn đối diện: “Tôi nghe điện thoại.”

Cô đứng dậy nói xong điện thoại, liền nói phải đi rồi, Lý Tuấn đương nhiên cực kì không muốn, nhưng Tô Thắm giả vờ biểu cảm có việc gấp, anh ta liền nói: “Tô tiểu thư, để lại số điện thoại đi! Chúng ta thường liên lạc, làm bạn bè trước.”

“Lý tiên sinh, xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp, anh rất tốt, anh nhất định sẽ tìm được một nửa của mình, tạm biệt.” Tô Thắm nói xong, chạy đi.

Đằng sau, Lý Tuấn muốn đuổi theo, nhưng lại chậm một bước, xe của cô đã rời đi.

Nhưng mà, Lý Tuấn sẽ không buông tay như vậy đâu, anh ta có thể thông qua dì của anh ta, từ trong tay của Lý Thiến lấy được số điện thoại của cô.

Tô Thắm cũng không về nhà, cô không có mục đích mà một mình đi dạo phó, cô đến công viên Hải Tân, trên đường Tân Giang lạnh lẽo, cô đi không hề tập trung, tay của cô lạnh đến đỏ lên, thậm chí ý lạnh khiến cô cả người run rầy.

Cô nghĩ lại ở nước ngoài, cô chìa tay đón mắt bông hoa tuyết, tay lạnh cóng, lập tức được Hiên Viên Thần nắm vào trong tay sưởi ấm.

Người Tô Thắm lạnh, nhưng trái tim cô càng thêm rét như cắt.

Tô Thắm hắt xì hơi một cái, cô chỉ đành đi về phía xe, cô nếu tiếp tục chịu gió lạnh nữa, chắc chắn sẽ bị cảm, lúc cô trở về xe, liền hắt hơi máy cái liền, cô nghĩ có chút không ồn rồi.

Tô Thâm quay vê nhà, thời gian đã là năm giờ, Lý Thiến vừa vào cửa liền hỏi ý của cô đối với Lý Tuấn, Tô Thấm chỉ trả lời một câu, không quá hợp.

“Ở đâu không hợp chứ? Người ta lại vô cùng vừa ý với con, với lại còn muốn hỏi số điện thoại của con đấy!”

“Mẹ, mẹ cho rồi à?” Tô Thắm hơi tức giận mình mẹ.

“Dì của cậu ấy là chị em tốt của mẹ, con nói mẹ có thể không cho sao?” Lý Thiến không biết làm sao nói.

Tô Thám hít một hơi, cũng không thể làm khó mẹ, mẹ có tiếng trong lòng các hàng xóm gần đây luôn rất tốt, nhân duyên cũng tốt, nếu bởi vì cô quá cao ngạo, cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của mẹ với hàng xóm.

“Mẹ, vậy lần sau người khác bảo mẹ cho số con, mẹ đừng cho nhé, dù sao đây là số điện thoại công việc của con, không muốn nhận quá nhiều điện thoại riêng.” Tô Thấm nói với mẹ.

Lý Thiến gật đầu: “Được rồi, vậy lần sau không cho nữa.”

“Buổi tối, mẹ hầm canh nửa con gà cho con.

“Vâng.” Tô Thắm nói xong, lên tầng trở về phòng, cởi khăn choàng ra, đại khái lực chống chọi quá kém đi, cô sắp bị cảm rồi.

Lúc Tô Thắm đang treo áo lên, điện thoại vang lên, Tô Thám liền nghĩ là Lý Tuấn, cô đi đến cầm điện thoại lên nhìn, ánh mắt trực tiếp ngưng lại hai phần, một dòng chữ xuất hiện vô cùng rõ ràng trên màn hình. Là Hiên Viên Thần gọi đến.

Trái tim của Tô Thắm lập tức co lại, lúc này anh gọi điện thoại cho cô làm gì? Hai ngày hôm nay anh không phải cũng đi xem mắt sao?

Tô Thắm nuốt nước bọt, chìa tay nhận lấy: “Alo.”

“Ăn cơm trưa?” Lúc đó, giọng nói hỏi thăm trâm khàn.

“Còn chưa ăn! Vừa từ bên ngoài trở về.”

“Ừ! Đúng lúc, tôi cũng chưa ăn cơm tối.”

Giọng của Hiên Viên Thần gợi cảm mê người.

Tô Thấm trong lòng sợ hãi, không biết anh có ý gì.

Không qua vài giây, người đàn ông lần nữa nói: “Buổi tối gặp mặt, cùng nhau ăn cơm đi!”

Tô Thắm trực tiếp giật nảy mình, cô có chút hoảng loạn nói: “Ngài tổng thống, cái này hơi không tiện!”

“Sao lại không tiện?” Hiên Viên Thần hỏi ngược lại.

“Mẹ tôi nấu cơm tôi rồi… tôi có lẽ ở nhà ăn cơm.” Tô Thắm chỉ đành tìm lí do, cô bây giờ còn chưa chuẩn bị xong để gặp mặt với anh.

Lúc đó, người đàn ông thấp giọng cười: “Thật là một người con ngoan”

Gương mặt của Tô Thắm bị câu nói này làm nóng lên, cô hô hấp hơi ngắn: “Tôi không đi đâu!”

“Vậy được rồi! Vậy tôi đi đến chỗ nhà em ăn một bữa cơm thì sao?” Người đàn ông cười hỏi.

Tô Thám kinh sợ trực tiếp thăng cấp, sắc mặt thay đổi, cô nắm lấy điện thoại, liền từ chói: “Không được! Ngài tuyệt đối không thể đến nhà tôi.”

Người đàn ông có chút đắc ý, cười hỏi: “Vì sao không thể? Chẳng lẽ nhà em không hoan nghênh ngài tổng thống đại nhân như tôi sao?”

Tô Thám có chút chán nản, cô rõ ràng biết, dựa vào thân phận của anh, anh xuất hiện ở trong nhà cô, sẽ tạo ra rất nhiều sự hỗn loạn, thậm chí đến ba mẹ cũng bị doạ mắt.

“Không phải ý này, chỉ là không thể.”

“Được, hai lựa chọn, ra ngoài ăn cơm với tôi hoặc là tôi đến nhà em ăn cơm tối.”

Người đàn ông đưa ra hai lựa chọn cho cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.