Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 506




Chương 506: Anh Rất Bá Đạo

Tô Thám hít sâu một hơi, quay người nhận lấy món quà khác, cô lấy ra trong hộp bọc một chiếc hộp nhung vàng rất tinh xảo, cô đoán chắc là hộp trang sức.

Quả nhiên, mở hộp ra, một chiếc vòng cổ lặng lẽ nằm trên đó. Viên kim cương hình trái tim thật rực rỡ mê người, có lẽ hoa và kim cương đều là những thứ mà phụ nữ thích, vì vậy, mà hôm nay anh đều mang hai thứ này tới, là phụ nữ, tuyệt đối không cưỡng lại được sức hấp dẫn của quà tặng.

Tô Thấm vươn tay cầm lấy sợi dây chuyền bản thân đã đeo nhiều năm trên cổ không đổi, trước đây cô cũng đeo một sợi dây chuyền do Đoạn Tử Hiên tặng, nhưng sau khi chia tay, cô cũng đồi thành một sợi dây do chính cô mua, cực kì phù hợp với cô.

Tô Thắm nhìn viên kim cương tỉnh xảo này liền biết giá trị của nó không hề nhỏ, theo giá thị trường có thể lên tới ngàn vạn, cái quà tặng này cũng quá quý giá rồi.

Cái này, bỗng dưng điện thoại của cô rung lên, cô cầm lên xem, hóa ra là Hiên Viên Thần nanh tới, chỉ có 3 chữ: “Có thích không?”

Xem ra chuyện tặng quà, là cấp dưới của anh, cho nên, anh biết cô nhận được rồi.

Tô Thắm trả lời: “Hoa rất thích, nhưng dây chuyền quá quý giá, tôi không thể nhận.”

Tô Thắm nói xong, cô cầm điện thoại đợi anh trả lời, nhưng không tới hai giây, điện thoại trực tiếp kêu lên, có người gọi đến, Tô Thắm cầm lên, nhịp tim cứng lại.

Hiên Viên Thần gọi đến, cũng là, anh ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc, mọi việc đều xử lý qua điện thoại, làm gì có thời gian ung dung gửi tin nhắn? Bởi vì mọi việc anh làm từ trước đến nay đều dứt khoát, quyết đoán rõ ràng, không dây dưa dài dòng.

Tô Thấm hít sâu một hơi rồi nhận điện thoại: “Vâng, tổng thống.”

“Vì sao lại không nhận?” Về chuyện này, anh trực tiếp hỏi cô mang theo ngữ khí khó chịu.

“Bởi vì nó quá quý giá.” Tô Thắm đứng trước cửa số trả lời anh.

“Quà không phân biệt đắt rẻ, chỉ xem người tặng nó là ai, tôi tặng, em phải nhận.” Âm thanh mang giọng bá đạo từ bên kia truyền tới.

Tô Thám nghẹn họng, quả nhiên, với thân phận của anh mang tặng quà, làm gì có thứ nào rẻ?

“Lúc làm việc, tôi sẽ mang dây chuyền trả lại cho ngài, tôi chỉ nhận hoa thôi!” Tô Thắm vẫn đang bướng bỉnh chống cự.

Ở đầu dây bên kia, âm thanh trầm thấp của người đàn ông ra lệnh: “Lúc em làm việc, tôi muốn thấy nó ở trên cỗ của em.”

“Tổng thống… ngài không thể bá đạo như vậy được!” Tô Thấm chỉ đành nhẹ giọng phản bác.

“Tôi bá đạo sao?” Người đàn ông cười trầm thấp hỏi.

“Đúng.” Tô Thám lên án.

“Được, vậy tôi sẽ ôn nhu một chút, Tô Thám, đeo dây chuyền lên, ngoan, đeo cho tôi xem.” Âm thanh người đàn ông truyền đến, ôn như như nước, quyến rũ mê người.

Tai Tô Thắm khẽ động, đây có lẽ là giọng nam quyến rũ nhất mà cô đã từng được nghe qua, giống như âm thanh được phát ra từ dây đàn violin, từng chữ từng chữ, đều cào nhẹ đến tim cô.

Tô Thắm ngây ngốc kinh ngạc, cảm nhận có hơi thở của người đàn ông đó ở bên tai.

“Đủ ôn nhu chưa? Cần tôi nói lại một lần nữa không?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh cười trằm của người đàn ông.

“Không cần, tổng thống, ngài không bận sao?” Tô Thắm đổi sang chủ đề khác, âm thành này của người đàn ông có lực sát thương quá lớn, cô sợ bản thân sắp điên lên rồi.

“Bận, nhưng mà, bận hơn nữa tôi cũng sẽ cùng em nói chuyện.”

Tô Thắm cười cười, đành nói: “Vậy ngài làm việc đi, tôi còn chưa có ăn sáng, tôi muốn đi ăn sáng rồi.”

“Ừm, đừng quên đeo sợi dây chuyền tôi tặng em.”

“Nếu như em không đeo nó, tôi sẽ đích thân đeo nó cho em.”

“Tổng thống…”

“Được rồi.” Bên kia trực tiếp cúp điện thoại, không cho cô có cơ hội cự tuyệt.

Tô Thắm hít một hơi, vuốt vuốt khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng của mình.

Lúc này, Lý Thiến gõ cửa tiến vào, nhìn thấy sợi dây chuyền trên giường, bà nở nụ cười: “Xem ra, chàng trai này rất quan tâm đến con, quà tặng quý như vậy, đừng làm người ta thất vọng biết không?”

“Mẹ, con còn chưa nghĩ kỹ, trước nhận món quà này, không chừng hôm sau sẽ phải trả lại cho người ta đó.” Tô Thắm nói xong: “Con xuống lần ăn sáng đây.”

Tô Thâm ăn sáng xong, liên ở trong phòng khách xem phim, cảnh quay của Tô Hi sắp kết thúc, đang được hoàn thiện.

Đầu năm vừa công chiếu một bộ phim rất lớn, trong phim, Tô Hi cả mặt đều toát lên vẻ hạnh phúc, mặc dù quay phim rất mệt, nhưng có một ông chồng ấm áp như thế bên người, toàn thân cô đều tràn đầy sức sống.

Hai chị em nói chuyện một lúc, đến giữa trưa vẫn chưa cúp máy, buổi chiều cùng mẹ ra ngoài mua sắm, mua cho bọn họ áo khoác mùa đông mới, buổi tối còn ở ngoài ăn.

Buồi sáng ngày thứ hai.

Một chiếc xe Limousine màu đen dừng trước công tổng thống, vừa dừng xe, bảo an vừa nhìn biển số đã nhanh chóng đi đến, cần thận mở cửa xe phía sau.

“Lão phu nhân, ngài đã tới.” Bảo An cực kỳ cung kính hướng tới người phu nhân quý phái vừa bước xuống xe chào hỏi.

Nhìn thấy vị phu nhân vừa bước xuống xe, tuổi đã ngoài 60 toàn thân toát ra vẻ quý phái, ăn mặc trang trọng tao nhã, toát lên khí chất của đệ nhất phu nhân.

Bà từng là đệ nhất phu nhân, Trình Tuyết Lam.

Bà gật đầu mỉm cười: “Tôi tới xem một chút, cậu tiếp tục làm việc đi.” Nói xong, bà một mình bước vào trong, không mang thêm người nào vào, bà đã từng sinh sống ở đây ba mươi mấy năm, cho nên đây cũng là nhà cũ của bà, trở về nơi này, cũng giống như đang trở về nhà cũ.

Bà vừa vào, tất cả nhân viên ở nơi này đều kính cần chào hỏi, bà cũng rất thân mật gật đầu, đến cửa thang máy, có nhân viên ân cần ấn lên lầu 6.

Trình Tuyết Lam bước ra khỏi cửa thang máy, Lý Sâm nhanh chóng bước đến chào hỏi: “Lão phu nhân, ngài tới rồi, sao ngài không báo trước? Tôi liền cử người đến đón ngài.”

“Không cần phiền toái, tôi chỉ qua đây đề gặp con trai.” Tác phong của Trình Tuyết Lam từ trước tới nay đều rất khiêm tốn, cho nên những chuyến đi ra ngoài bà chỉ cần đảm bảo đủ an toàn, không thích khoa trương.

“Tổng thống đang ở phòng làm việc.”

“Được rồi, Tiểu Sâm! Ông đi làm việc trước ổi, tôi sẽ tự mình tìm nó.” Trình Tuyết Lam đi đến trước cửa phòng làm việc của Hiên Viên Thần, gõ cửa.

Hiên Viên Thần tự mình đi đến mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là mẹ mình, anh mím môi cười: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

“Mẹ đương nhiên tự mình đến, nếu không con bận tới mức không có thời gian mà rời khỏi đây?

“Con dự định tối nay sẽ về ăn tối với mọi người.” Hiên Viên Thần vừa cười vừa ôm bả vai của mẹ anh, ánh mắt của ngài tổng thống bỗng chốc biến thành ánh mắt của một đứa trẻ.

“Được, vậy đợi con xong việc, cùng mẹ về nhà ăn cơm tối!” Trình Tuyết Lam nói xong, đứng lại, hai tay đỡ lấy tay của con trai, cần thận nhìn qua một lượt: “Công việc gần đây có phải rất bận? Làm sao mà lại gầy như thế này?”

Hiên Viên Thân lân trước bị thương nặng, quả thực cũng bị tổn hại sức khỏe rất nhiều, cho nên nhìn hơi gầy một chút, nhưng vẫn còn rất khỏe.

Trình Tuyết Lam ngồi xuống sofa, nói với anh: “Ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ một lát, mẹ đặc biệt tự mình đến đây tìm con vì có chuyện quan trọng.”

“Mẹ, mẹ nói đi.” Hiên Viên Thần trong lòng có chút căng thẳng ngồi bên cạnh mẹ của anh.

Trình Tuyết Lam nhìn anh, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Chính là chuyện lần trước mẹ đề cập đến cho con, tuổi tác con không nhỏ nữa rồi, nên lo lắng cho hôn nhân đại sự của con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.