Chương 322 Lấy Lại Những Gì Thuộc Về Cô Áy
“Đúng vậy! Từ nhỏ tôi đã bị cha kiểm soát.” Tô Hi than thở một cách bát lực.
“Hãy kể cho tôi nghe thêm về cha của em, để tôi nghĩ cách làm cho ông ấy tin tôi, sau đó thì yên tâm giao em cho tôi.”
Dù sao Tô Hi cũng cảm thấy rất nhàm chán, cô bắt đầu kể về mọi thứ từ khi cô còn nhỏ, cô nói rất cần thận, Ôn Lệ Thâm ngồi chăm chú lắng nghe cô nói, Tô Hi cũng không biết tại sao mà cô lại kể rõ ràng mọi chuyện về cha mình như vậy.
Cô kể suốt dọc đường ra tới bờ biển, xe của Ôn Lệ Thâm lái vào một đỉnh núi không người bên bờ biên, từ chỗ này có thể phóng tầm mắt ra đại dương bao la vô tận khiến lòng người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Ôn Lệ Thâm cùng cô xuống xe, cơ thể của Tô Hi đột nhiên bị ai đó ôm từ phía sau lưng, người cô đột nhiên cứng đờ lại, mùi hương nam tính trong trẻo quyến rũ vây lây cô từ sau lưng khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ lên.
“Em muốn tôi thuyết phục cha em không?
Em có muốn gả cho tôi không?” Giọng nói khàn của Ôn Lệ Thâm vang lên bên tai Tô Hi.
Tô Hi chỉ cảm thấy hơi nhột, cô trốn tránh, nói những câu mà không thật với lòng: “Không muốn.”
“Nếu đã không muốn, vậy lúc nãy đi dọc đường, em nói cho tôi biết cha em là người như thế nào, điều đó chứng tỏ em rất muốn thì còn gì nữa?”
Lập tức sắc mặt Tô Hi đỏ bừng lên, cô không ngờ người đàn ông này lại có năng lực quan sát mạnh như vậy, quả thật trên đường đi cô nói không ngừng nghỉ, chỉ để cho anh biết thêm cha cô là người như thế nào, nhưng bây giò, lại bị anh ta bắt bẻ.
Cô quay đầu lại có chút khó chịu, đối mặt với anh, khó chịu nói: “Vậy thì tôi sẽ không nói nữa.”
Ôn Lệ Thâm vòng tay ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô: “Khiến em nói một câu thích tôi lại khó như vậy sao?”
Tô Hi giật mình, bỗng nhiên cô yên lặng trong vòng tay của anh, xung quanh là núi, biển cả ở trước mặt, dường như chỉ có hai người giữa cả thế giới.
Tay cô ngập ngừng ôm lấy eo anh, ngắng đầu lên hỏi một cách tò mò: “Công ty của anh có rất nhiều nghệ sĩ, tất cả đều nổi bật và xinh đẹp. Anh thích tôi ở điểm nào?”
Ôn Lệ Thâm nheo mắt suy nghĩ một chút: “Tôi cũng không biết.”
“Nói không biết là sao?” Tô Hi cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì tôi thích tất cả mọi thứ ở em, tôi không thể nói ra được thích em ở điểm nào!”
Trái tim Tô Hi tràn ngập ngọt ngào trong phút chốc, cô rúc vào vòng tay anh, lắng nghe tiếng biển, lắng nghe nhịp tim anh đập, lúc này đây, cô thật sự mong thời gian dừng lại.
“Ôn Lệ Thâm, em rất thích anh.” Tô Hi ấp úng thổ lộ.
Ôn Lệ Thâm nghe xong lời tỏ tình này, anh không hề vui vẻ mà nhìn xuống cô: “Tỏ tình mà cũng không biết sao?”
Tô Hi thấp giọng cười: “Em chỉ là một tên ngốc trong chuyện tình cảm! Nếu như anh ghét người ngốc nghếch như em, vậy sao anh còn còn thích em chứ!”
Lòng bàn tay to lớn của Ôn Lệ Thâm ôm một bên má tròn của cô, khiến cô ngước mặt lên, ánh mắt anh trực tiếp nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của cô, khóe miệng miệng mỉm cười: “Anh thích sự ngốc nghéch của em.”
Còn câu nào xúc động hơn nữa không?
Có lẽ là hết rồi.
Trên mặt Tô Hi thoáng có vẻ kiên định rồi nói: “Được, vậy em giúp anh lấy lòng ba em.
“Tại sao?” Ôn Lệ Thâm cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì em thích biệt thự nhà anh, em muốn sở hữu nó!” Tô Hi cười đắc ý.
“Người của anh, đang chờ em đến tiếp quản.” Giọng nói khàn nhưng ấm áp của Ôn Lệ Thâm, lọt vào bên tai cô.
Tô Hi nuốt nước bọt, nhìn thấy khuôn mặt tuần tú của anh đang cận kề đôi mắt, cô đột nhiên vòng tay qua cổ anh, mạnh miệng nói: “Em muốn hôn anh rồi!”
Ôn Lệ Thâm nở nụ cười dịu dàng, bờ môi mỏng của anh lấp đầy bờ môi đỏ mọng của cô, anh hôn cô trước.
Trước sáu giờ, Tô Hi lái xe về nhà mà không dám làm trái ý cha cô.
Trong biệt thự của Hình Nham, cùng cô vợ vừa mới cưới Khưu Lâm, trên gương mặt không hề có niềm vui của ngày đại hỷ, cô cảm thấy đau khổ khi nghĩ tới việc Đường Tư Vũ chắc chắn sẽ lấy lại được quyền sở hữu cổ phần của mẹ cô.
Dù sao cô cũng đã đánh giá thấp kẻ địch quá mức, Đường Hùng thực sự giữ lại một cánh tay cho cô, cho dù có chết cũng khiến bà cảm thấy bắt an.
Giấy triệu tập của tòa án vẫn còn chỗ bà, nếu bà từ chối tham dự thì bắt buộc phải có mặt trong thời gian quy định, kết quả tệ nhất chính là Đường Tư Vũ lấy lại quyền sở hữu cổ phần của công ty.
Phía sau, Hành Nham rót một ly rượu đỏ cho bà, trong lòng ông cũng thấy khó chịu, tập đoàn Đường Thị sắp bị chia thành một phần ba, khiến ông cũng thấy không vui Vẻ gì.
“Đừng suy nghĩ nhiều, Đường Tư Vũ cũng chỉ là một con ranh không biết gì, chỉ cần phương hướng chung của công ty nằm trong tay em, em muốn làm gì cũng được.” Hình Nham lên tiếng an ủi Khưu Lâm.
“Đúng là vậy, hiện tại tất cả cổ đông trong công ty đều đang nghe lời em. Đường Tư Vũ đã tham gia vào hội đồng quản trị, cũng thuộc cổ phần của em, em muốn xem nó có thể làm được trò trống gì.”
“Coi như là đùa giỡn với cô ta.” Đôi mắt Hình Nham lóe lên một tia lạnh lùng, bởi vì phía sau Đường Tư Vũ còn có Hình Liệt Hàn, sớm muộn gì ông cũng sẽ phải đụng chạm với đứa cháu trai này.
“Vậy thì ngày mai em sẽ đến đó! Khưu Lâm như em không hề sợ nó.” Khưu Lâm quyết định nghênh chiến. Giấy chứng nhận cổ phần ban đầu của Đường Tư Vũ đã chứng minh rằng cô ấy sẽ thắng.
Kéo nó xuống không phải không có cách.
Ngày thứ hai tại tòa án, Đường Tư Vũ dựa vào chứng cứ của mẹ và cha mình để đưa ra phán quyết trước tòa, 30% vốn cổ phần của Đường Tư Vũ thuộc về cô, và có thể lập tức vào Hội đồng quản trị tập đoàn Đường Thị, trở thành một trong những cổ đông nắm giữ 30% vốn cổ phần.
Khi Khưu Lâm ra khỏi tòa án, tình cò có một nhóm phóng viên đến theo dõi phóng sự sau khi nghe phong phanh, Khưu Lâm là một người thích thể hiện, Đường Tư Vũ tình cờ đi cùng với vệ sĩ của Hình Liệt Hàn bước ra, Khưu Lâm ngay lập tức xuất hiện trước mặt phóng viên, đưa tay về phía Đường Tư Vũ và nói: “Tư Vũ, rất hoan nghênh con tham gia vào Hội đồng quản trị của công ty dì, trong tương lai chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai của tập đoàn Đường Thị nhé.”
Khi Đường Tư Vũ duỗi tay Khưu Lâm ra, cô chỉ nhìn liếc nhìn một cái, sau đó bình tính bước đi.
Khưu Lâm lúng túng vươn tay về phía sau, lúc này có một phóng viên bắt gặp Đường Tư Vũ lập tức ngăn cô lại và hỏi: “Đường tiểu thư, xin hỏi cô có gì muốn nói không? Cô có suy nghĩ gì về việc lấy lại cổ phần của Tập đoàn Đường thị không?”
“Thứ nên thuộc về tôi, không ai có thể lấy đi.” Đường Tư Vũ đối mặt với phóng viên nói với giọng điệu bình tĩnh.
Câu nói đầy khí chất này khiến phóng viên sửng sốt một hồi, lúc này bóng dáng của Đường Tư Vũ đã ngồi sẵn trong chiếc xe đang đi tới, Khưu Lâm ở phía sau nhìn bóng lưng của Đường Tư Vũ, lộ ra vẻ hung ác.
Cô thầm cười trong lòng, chẳng qua là vấn đề thời gian, cô vẫn muốn đoạt lại tất cả mọi thứ trong tay Đường Tư Vũ.
Đường Tư Vũ ngồi ở ghế sau, có bóng của Hình Liệt Hàn đang ngồi bên cạnh, anh không tham gia phiên tòa vì có chút bất tiện. Vừa rồi, anh cũng nghe thấy những gì cô nói với phóng viên, đôi mắt anh đầy tự hào, người phụ nữ của anh, phải nên tự tin như vậy.
Đường Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, cô biết rằng cuộc chiến giữa cô và Khưu Lâm chỉ mới bắt đầu.