Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 306




Chương 306: Tô Hi Rất Tức Giận

Đến ngay cả Tô Hi cũng khẽ mở miệng ra, đáy mắt hiện lên một chút vui sướng, rốt cục ông chủ Tập đoàn Thiên Mộ có dáng vẻ như thế nào?

Cô và tất cả các nghệ nghĩ đều có một sự tò mò mãnh liệt, muốn biết ông chủ thần bí thống trị toàn bộ ngành giải trí rốt cục là ai2 Đôi mắt to của Tô Hi nhìn xung quanh, tưởng tượng xem ông chủ lớn được giấu ở đâu.

Ánh đèn hơi mờ che lấp khuôn mặt trẻ trung và khôi ngô tuấn tú của Ôn Lệ Thâm. Ánh mắt của anh quét nhẹ qua người phụ nữ bên cạnh, nhìn cô như một đứa trẻ con cứ tò mò nhìn hai bên xung quanh nhưng ánh mắt lại không dừng trên người anh chút nào.

Anh cong môi cười một tiếng, bắt đầu tự hỏi không biết lát nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sẽ chấn động và ngạc nhiên như thế nào.

MC Chương trình trên sân khấu cũng giữ vẻ thần bí, đợi đến khi cho khán giả một thời gian ngắn để bàn luận rồi sau đó MC nữ mới kích động nói tiếp: “Đúng vậy, tôi tin là chúng ta đều đang đợi để mở mang tầm hiểu biết về thân phận của vị Tổng giám đốc Tập đoàn giải trí Thiên Mộ, tôi cũng mong chờ giống như mọi người.

Như vậy, tiếp theo xin được kính mời anh lên sân khấu công bồ và trao giải “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, xin mời anh Biowen.”

Ánh đèn rọi qua hàng ghé đầu tiên và sau mấy giây thì chiếu vào một thân hình đứng thẳng ung dung, người đàn ông có đôi chân thon dài đã cất bước lên sân khấu, bóng dáng tao nhã của anh khiến cho tất cả mọi người đều suy đoán.

Nhưng mà có một người đã không cần phải suy đoán, cô trực tiếp trợn tròn mắt khiếp sợ và ngây ra như phỗng nhìn người đàn ông trên sân khấu. Cổ họng Tô Hi như muốn hét lên một tiếng, theo bản năng cô dùng tay bịt miệng lại nhưng nỗi khiếp sợ và kinh ngạc vẫn len lỏi trong từng tế bào của cô.

Trời ạ! Ôn Lệ Thâm? Anh… anh là ông chủ của Tập đoàn Thiên Mộ?

Anh chính là người đàn ông thần bí chưa hề lộ mặt Biowen kia?

Wen, đây là họ Ôn, đôi mắt Tô Hi trợn tròn.

Đúng lúc này, người đàn ông trên sân khấu ung dung đi đến trước bục, thân hình hào hoa phú quý của anh quay lại, một khuôn mặt đẹp trai được phóng to trên màn hình khổng lồ đập thẳng vào mắt của tất cả mọi người.

Dưới sân khấu tiếng hít thở sâu lại một lần nữa vang lên, đó là âm thanh thể hiện sự chấn động và kinh ngạc. Bởi vì ông chủ này quá trẻ tuổi, quá đẹp trai, không thể phủ nhận là bản thân anh đứng ở đó, hoàn toàn có khí thế của bậc quân vương đứng đầu thiên hạ.

“Xin chào mọi người, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Ôn Lệ Thâm, Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn giải trí Thiên Mộ.

Có lẽ mọi người rất tò mò về tôi, tôi tin là mình sẽ không làm cho mọi người thất vọng.” Nói xong đôi môi mỏng của Ôn Lệ Thâm cong lên nở một nụ cười.

Sau đó là một loạt âm thanh si mê, đến ngay cả những nữ nghệ sĩ luôn dè dặt lúc này cũng điên cuồng vì anh, sao còn dè dặt được nữa? Một số nữ nghệ sĩ đã ảo tượng mình và vị sếp lớn này gặp gỡ trong tương lai rồi.

Trong khi Tô Hi đang khiếp sợ thì trong đầu cô chỉ hiện ra một câu.

Quá đáng.

Người đàn ông này thật quá đáng.

Anh đã nói dối cô, giấu giêm cô, coi cô như một đứa trẻ để trêu đùa. Rõ ràng anh là ông chủ lớn nhất trong giới giải trí vậy mà không hề nói cho cô biết.

Tức chết cô.

Tô Hi cảm thấy bản thân mình bị đùa bỡn xoay quanh, mà chắc chắn là người đàn ông này ở bên cạnh cô xem đủ trò cười của cô rồi. Cực kì đáng ghét.

Ôn Lệ Thâm nhận lấy phong bì danh sách từ tay MC nữ, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Tiếp theo tôi sẽ công bố tên của diễn viên đạt giải “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất” lần này, xin mời mọi người chú ý lắng nghe.”

Ngón tay thon dài của Ôn Lệ Thâm xé phong bì ra, tắt cả các nữ nghệ sĩ ở dưới sân khấu trong lòng đều rất căng thẳng, đặc biệt là những nghệ sĩ có tên trong danh sách đề cử, các cô ai cũng khao khát được anh trao giải, đồng thời nhất định phải nhân dịp này thể hiện trước mặt ông chủ lớn một phen, ít ra cũng có thể có được một cái ôm.

Vậy thì quá hạnh phúc.

Không có hứng thú úp mở với mọi người, cũng chẳng thừa nước đục thả câu, chỉ nghe thấy giọng nói đàn ông trầm thấp từ tính công bố một cái tên, đọc vô cùng gợi cảm: “Tô Hi.”

Trong lúc Tô Hi đang tức giận thở hỗn hễển thì bất thình lình nghe thấy tên của mình, cô kinh ngạc ngắn người ra, nhất thời không có phản ứng.

Trên sân khấu ánh mắt người đàn ông kia mỉm cười nhìn về phía chỗ ngồi của cô gái, anh cười một tiếng trầm thấp và đầy gợi cảm: “Xin mời nữ diễn viên có tên Tô Hi lên sân khấu.”

Đến giờ Tô Hi mới hiểu được là cô đã đạt giải, người đạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chính là cô.

Vốn dĩ cô nên được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, vốn dĩ cô nên hưng phấn kích động. Thế nhưng tại sao cô lại không như thế? So với cảm giác bị người đàn ông này lừa từ đầu đến cuối thì cô không có cảm giác gì đối với việc đạt giải.

Tô Hi đứng dậy nhắc chiếc váy dạ hội lên một chút, cô đi từng bước một lên bậc thang, trên màn hình khổng lồ cô vẫn luôn duy trì một nụ cười, nhưng không ai biết trong môi đỏ mọng cô đang nghiền răng nghiền lợi.

Cái gì mà Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Mộ, căn bản chính là lừa đảo, là đồ khốn khiếp.

Tô Hi đi từng bước một về phía người đàn ông trên sân khấu, ánh đèn rất loá mắt, người đàn ông này vốn dĩ đã có vẻ bề ngoài đẹp trai tài giỏi rồi, lại thêm thân phận tôn quý không hề tầm thường của anh nữa, giờ phút này khiến cho cô mù quáng.

Tô Hi thả váy ra, cô tự cho là dáng vẻ của mình tao nhã, khi gần đến trước mặt người đàn ông kia đột nhiên chân dẫm lên vạt váy, cô giật nảy mình cả người lao thẳng tới trước mặt người đàn ông.

Khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm gấp gáp, cánh tay anh tự nhiên ôm lấy vòng eo của cô, kéo cô vào trong ngực bảo vệ.

Giọng nói nửa đùa nửa thật của anh mờ ám vang lên bên tai Tô Hi: “Bản lĩnh tự chui đầu vào rọ của em càng ngày càng tốt đấy.”

Ở chỗ không ai nhìn thấy Tô Hi hơi mạnh bạo đầy cái ôm của anh ra, lùi về sau một bước. Lúc này Ôn Lệ Thâm mới phát hiện trong đôi mắt xinh đẹp của cô hiện ra không phải là sự ngạc nhiên vui vẻ đối với anh, mà là oán giận buồn bực.

Người phụ nữ này tức giận.

Sau khi Tô Hi đứng vững thì nói với Ôn Lệ Thâm: “Trao giải đi!”

Cô gái lễ tân đứng bên cạnh bưng khay tới, giải thưởng trên khay có màu vàng lấp lánh, thể hiện ý nghĩa sâu sắc của giải thưởng này.

“Giận à?” Ôn Lệ Thâm nhỏ giọng hỏi.

Ánh mắt Tô Hi tươi cười nhìn anh: “Có thể được Tổng giám đốc Ôn trao giải, tôi cực kỳ vinh hạnh.”

Ôn Lệ Thâm cầm cúp ở trong tay, sau đó đột nhiên anh dang hai cánh tay chủ động ôm lấy Tô Hi, khẽ dỗ dành bên tai cô: “Được rồi, đừng nóng giận, lát nữa tôi sẽ xin lỗi em.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hi đỏ bừng lên, cô nghe thấy dưới sân khấu tiếng đó kị đã nhanh chóng hòa thành một nhịp và cả ánh mắt của những nữ nghệ sĩ kia như muốn bắn thủng cô.

Tô Hi có chút tức giận đầy anh ra, lúc này Ôn Lệ Thâm mới đứng thẳng, đưa phần thưởng đến trước mặt cô: “Chúc mừng cô, Tô Hi, cô rất tuyệt vời.”

Tô Hi nhận lấy chiếc cúp nặng trĩu, tay Ôn Lệ Thâm vừa vươn ra chuẩn bị bắt tay với Tô Hi nhưng Tô Hi lại cầm cúp rồi đi thẳng qua bên cạnh anh giống như không nhìn thấy.

Người đàn ông nào đó ngượng ngùng nắm tay rút lại, không tức giận chút nào, khóe miệng còn mang theo một nụ cười bất đắc dĩ. Ôn Lệ Thâm khẽ gật đầu với MC Chương trình sau đó anh cũng đi theo sau Tô Hi xuống dưới sân khấu.

Ánh mắt của anh luôn cần thận khóa chặt GÓ, GỠ cầm cúp lại còn xách váy, anh sợ cô sẽ bị ngã.

Bởi vì hình như người phụ nữ này thường xuyên bị ngã.

Tô Hi an toàn về đến chỗ ngồi của mình nhưng lòng cô đã sớm không bình tĩnh.

Cô nhìn người đàn ông đi xuống theo mình trở về chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hi không chút cảm xúc, đạt giải thưởng nhưng cũng không thấy vui.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.