Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1304




Chương 1304:

Nhưng bầu không khí lúc này vô cùng mãnh liệt, dường như có một ngọn lửa vô hình bao trùm lấy hai người, khiến mọi hơi thở đều thiêu đốt họ.

Dù cho Lam Thiên Thần không có kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất anh vẫn còn có bản năng của người đàn ông, cơ thể tuần tú dịch chuyển, nụ hôn càng sâu hơn. Trong không khí, tất cả yếu tố khác đều loạn cả lên, dường như ngay cả không khí cũng đều nóng như lửa đốt. Lam Thiên Thần nghĩ đến dáng vẻ lần đầu tiên gặp cô, mặc dù cô trưởng thành quyến rũ, nhưng tất cả những lời cô nói lại ngây thơ như vậy, giống như một đứa trẻ thiếu tình yêu thương, vô cùng khát khao sự quan tâm của anh.

Lúc này, Lam Thiên Thần cũng không chắc chắn, anh có thể…

Sau nụ hôn, hai người đều thở dốc, Lam Thiên Thần chống khủy tay, ánh mắt mờ nhạt nhìn cô, giọng nói anh có chút khàn: “Còn muốn tiếp tục không?”

Bởi vì vừa rồi anh cảm thấy Bạch Nguyệt Hoàng chủ động.

Sắc mặt Bạch Nguyệt Hoàng trong ánh đèn mờ ảo đều trở nên hồng hào, những sợi tóc rồi khiến cô trông thật quyến rũ.

Cô cong môi cười: “Em cũng không phải trẻ con, em có thể tự chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.”

Lúc này Lam Thiên Thần có chút thiếu lý trí, anh không dám suy đoán ý nghĩa khác trong lời nói của cô.

Hơn nữa cánh tay mảnh khảnh của Bạch Nguyệt Hoàng kéo anh, thì thầm vào tai anh nói: “Thiên Thần, tiếp tục đi!”

Tối nay, cô muốn để cho lửa này đốt cháy toàn bộ.

Trong nhà Hình Nhát Phàm, Bạch Hạ đang ngủ, nhưng người đàn ông nào đó lại không ngủ được, Hình Nhất Phàm ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú không biết đang nghĩ cái gì, cứ ngồi cười ngốc ở đó, điện thoại bên cạnh không nhìn, trận bóng không xem, cũng không biết đang nghĩ cái gì, nhưng tâm tình anh cực kỳ vui vẻ.

Anh suy nghĩ, nhìn về phía phòng ngủ chính, ánh mắt khát vọng lộ ra rõ ràng.

Sáng sớm.

Trong phòng chính của biệt thự, ánh nắng mùa xuân chiếu vào, bao phủ một góc phòng trên chiếc giường lớn màu xanh, bóng dáng hai người đang ôm nhau ngủ, bầu không khí lưu lại một dấu vết mơ hồ nhàn nhạt.

Đôi mắt sáng quyến rũ của Lam Thiên Thần mở ra, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ mệt mỏi đang ngủ say trên cánh tay mình, trong mắt hiện lên một tia ái muội cùng thỏa mãn. Môi anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, người phụ nữ trong lòng anh phát ra tiếng rên nhẹ, Lam Thiên Thần tiếp tục nhắm mắt lại, ngủ cùng cô thêm lúc nữa.

Trong căn hộ của Hình Nhất Phàm, Bạch Hạ ngược lại ngủ rất ngon, sáng sớm vừa dậy, cô lặng lẽ phát hiện vậy.

mà Hình Nhất Phàm không ngủ trong phòng ngủ chính, anh ngủ ở phòng khách.

Bạch Hạ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, tối qua lúc cô ngủ, cũng không biết anh đang làm cái gì.

Lẽ nào tối qua anh thức đêm xem bóng sao? Bạch Hạ cũng không muốn quấy rầy anh, cô chỉ muốn vào trong trộm nhìn anh.

Bạch Hạ giống như mèo con không chút tiếng động lại gần anh, bởi vì cô biết Hình Nhất Phàm là một người đàn ông cực kỳ cảnh giác.

Bạch Hạ vừa đến trước giường, cô không nhịn được cười, chỉ nhìn thấy Đóa Đóa và Mao Mao đang nằm bò bên cạnh Hình Nhất Phàm, khuôn mặt của hai con mèo đang ngủ say trên cánh tay anh!

Người đàn ông và mèo ở cạnh nhau có một loại đáng yêu tương phản không tên, Bạch Hạ cố nhịn cảm giác kích động muốn đi trêu chọc mèo con.

Cô lặng lẽ cười, chuẩn bị nhẹ nhàng rời đi, vừa quay người, cánh tay cô liền bị một cánh tay to lớn giữ chặt.

“AI” Bạch Hạ quay đầu, chỉ nhìn thấy người đàn ông ban nãy vẫn còn đang ngủ, lúc này lại mở mắt, đôi mắt có chút đỏ nhìn cô, thấp giọng nói: “Lại đây.”

Bạch Hạ thấy tối qua chắc chắn là anh ngủ muộn, cô vội rút cánh tay: “Anh ngủ thêm chút nữa đi, em đi mua đồ ăn sáng cho anh.”

Hình Nhất Phàm không để cô đi, ngược lại dùng lực, Bạch Hạ lập tức nằm xuống mép giường cạnh anh.

“Hình Nhất Phàm, anh ngủ thì cứ ngủ, kéo em làm gì?”

Bạch Hạ thấp giọng kháng nghị.

Hai con mèo cũng bị đánh thức, lập tức từ bên cạnh nhảy xuống, để lại hai chủ nhân đang lôi kéo nhau.

Hình Nhất Phàm bất chấp kéo cô lên giường, Bạch Hạ và anh giằng co không buông.

Một người trên giường, một người dưới giường, im lặng đọ sức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.