Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1216




Chương 1216:

Hình Nhất Phàm bị vẻ đáng yêu đơn thuần của cô làm dở khóc dở cười, cô nhóc này không hiểu anh nói gì à? Anh muốn ôm cô.

Ăn xong bữa cơm, Bạch Hạ ăn no, Hình Nhất Phàm cũng no mắt, ai bảo là người phụ nữ của anh, ăn bữa cơm cũng nhìn vui mắt như vậy.

Cơm nước xong, Bạch Hạ chẳng còn đâu để đi, chỉ có thể về công ty với anh, chờ buổi chiều anh họp xong thì về.

Hình Nhất Phàm tiếp tục để trợ lý đưa món tráng miệng cho cô, hơn nữa còn gọi trà sữa cô thích uống tới, đóng gói cẩn thận giúp cô.

Bạch Hạ ngần ra, nở nụ cười cảm kích với cô ấy: “Phiền cô rồi.”

“Không sao.” Nữ trợ lý thấy rất vinh dự, theo nhận định của cô, cô gái này chính là bà chủ tương lai của Hình gia Tôi.

Bạch Hạ mím môi nở nụ cười, đưa tay với trà sữa, cắm ống hút vào, mùi vị quen thuộc, có sự yêu thương ngọt ngào.

Hình Nhất Phàm đi họp rồi, dùng năng lực quản lý của anh để xử lý dự án công ty, không có gì khó. Ở một đầu khác của thành phố, cao ốc Bùi thị, cũng là một công ty lớn nắm giữ một tòa nhà vô cùng cao, bây giờ là sau buỏi trưa, Bùi Nguyệt Hoàng hiếm khi lại lười biếng đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đường phố bên dưới. Nhưng trong lòng cô hơi mắt tập trung.

Cô đang nghĩ tới Lam Thiên Thần ở phòng tư pháp, không biết anh làm việc ở đây có hợp không?

Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Nguyệt Hoàng vẫn định qua đó một chuyền.

Bùi Nguyệt Hoàng đi ra, Hứa Mẫn ở ngoài cửa lập tức đuổi theo: “Bùi tổng, chị đi đâu thế? Cần em đi cùng không?”

“Không cần, chị tự mình đi xuống dưới phòng tư pháp.”

Bùi Nguyệt Hoàng từ chối.

Hứa Mẫn nghe vậy, lập tức biết cô muốn đi đâu, cô vội cười: “Vâng.”

Bóng dáng cao gầy hút mắt của Bùi Nguyệt Hoàng đi vào.

thang máy, hôm nay cô mặc bộ vest trắng, dáng người trắng nõn thon thả của cô, giày cao gót bước lên, phong thái linh hoạt phô bày.

Có lẽ vì ở vị trí cao lâu rồi, lúc cô bước đi cũng thấy được khí chất rất mạnh.

Bóng của cô vừa ra khỏi thang máy, mấy nhân viên đang đứng thảo luận, lập tức sợ hết hồn, vội vàng bắt chuyện với cô: “Bùi tổng, chào buồi trưa.”

Bùi Nguyệt Hoàng khẽ vuốt cằm, chân của cô đi về phía phòng tư pháp, cô đã dặn phải dành văn phòng riêng cho Lam Thiên Thần, ánh mắt của cô tìm qua hết phòng này tới phòng khác.

Các nhân viên bên trong thấy cô đi ngang qua cửa sổ, trong lòng đều giật mình, lâp tức cúi đầu làm việc, không dám nhìn linh tinh.

Bùi Nguyệt Hoàng ít khi xuống khu này, mà cô lại như bà hoàng cao cao tại thượng, quyết định mọi chuyện của tập đoàn Bùi thị.

Cuối cùng Bùi Nguyệt Hoàng cũng thấy Lam Thiên Thần trong một phòng làm việc, anh đang chăm chú xem tài liệu, không nhận ra cô ở ngoài cửa sổ thủy tinh.

Ánh mát Bùi Nguyệt Hoàng hơi híp lại, thấy người đang ông chỉ xem tài liệu, gương mặt đẹp không chê vào đâu được, áo sơ mi trăng sạch sẽ, dáng người dong dỏng cao, ngồi ở đó, mê người như bức tượng điêu khắc.

Tim cô không biết thứ gì gõ lên, cô khoanh tay, nhất thời không thể rời mắt.

Cuối cùng Lam Thiên Thần cũng nhận ra có cặp mắt ngoài cửa sổ đang nhìn anh, anh quay đầu nhìn ra cửa sỏ.

Vừa nhìn môi mỏng anh đã cong lên. Anh đứng dậy bước ra ngoài, lúc anh kéo cửa, nói với người phụ nữ ở ngoài: Sao không vào?”

“Tôi chỉ theo dõi công ty theo tiến độ thôi, cậu cứ làm đi.”

Bùi Nguyệt Hoàng không muốn thừa nhận tới xem anh.

Lam Thiên Thân híp mắt hỏi: “Thật sao? Tôi còn nghĩ em tới thăm tôi.”

Nói xong, gương mặt đẹp trai tỏ vẻ thất vọng, anh dựa cửa, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

Bùi Nguyệt Hoàng ho nhẹ một tiếng: “Có gì không ổn không?”

“Có chứ, tôi vừa hay không biết hỏi ai, Bùi tổng muốn giải thích cho tôi không?” Lam Thiên Thần hỏi cô.

Đương nhiên Bùi Nguyệt Hoàng không bao giờ từ chối việc công, cô gật đầu, bước vào từ bên cạnh anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.