Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1189




Chương 1189:

Anh có ý chỉ chuyện xảy ra trong khách sạn ngày hôm đó, cô chủ động như một người phụ nữ đã ba trăm năm ở không thèm khát.

Khuôn mặt của Bùi Nguyệt Hoàng bị người đàn ông nhỏ hơn cô ba tuổi chọc đỏ ửng lên, cô cắn môi đỏ ho nhẹ: “Lam nhị thiếu, cám ơn cậu đêm nay, tôi về trước.”

Nói xong cô bước đến xe của Hứa Mẫn, Lam Thiên Thần nhìn cô với vẻ mắt mát, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve đôi môi mỏng của anh, nụ hôn vừa rồi khiến anh nhớ mãi.

Bùi Nguyệt Hoàng ngồi vào trong xe, nhìn dưới đèn đường, nhìn hình bóng người đàn ông thanh lịch và mảnh mai kia, người đó làm cô có chút loạn nhịp, cô chưa bao giờ có một giây phút thót tim như vậy, thậm chí cô còn không biết có một ngày, sẽ động tâm với một người nhỏ hơn mình ba tui như vậy.

Hứa Mẫn bằng tằm mắt có thể phát giác ra suy nghĩ của chị ấy, cô cười hỏi: “Bùi tổng, muốn Lam nhị thiếu đưa chị về không?”

“Lái xe đi!”

Bùi Nguyệt Hoàng có chút tâm phiền ý loạn nói.

Hứa Mẫn đành phải nổ máy xe lái rời, Bùi Nguyệt Hoàng nhìn vào gương chiếu hậu, bên cạnh chiếc xe thể thao màu trắng phía sau, Lam Thiên Thần đứng đó, nhìn anh như một người mẫu ô tô vậy.

Bùi Nguyệt Hoàng đỡ mái tóc dài, suy nghĩ của cô chưa bao giờ loạn như vậy, những ngày này cô nghĩ về nó rất kỹ, cô không có thời gian để yêu, cô cũng không có kế hoạch kết hôn, cô cũng không muốn đùa giỡn với cảm xúc của người khác, càng không muốn lãng phí cuộc sống của một người.

Nhưng đêm nay, cô phát hiện mình vẫn đang cố gắng khống chế trái tim của mình, ngăn không cho nó nhay loạn trước Lam Thiên Thần, lúc anh đưa cô đi, khi vừa rồi hôn cô, đầu óc cô hoàn toàn rối rắm.

Có thể bảo cô giải quyết công việc phức tạp, những con số giá cả cô có thể quyết đoán nhẹ tênh, nhưng trong vấn đề tình cảm cô vẫn là tờ giấy trắng tinh.

Cô không có kinh nghiệm yêu đương, phần lớn thời gian, cô sẽ từ chối mọi sự tiếp cận của đàn ông với một lớp vỏ lạnh lùng.

“Bùi tổng, vừa rồi Lam nhị thiếu hôn chị! Xem ra anh ấy rất thích chị đầy.”

Hứa Mẫn muốn vỗ tay, lúc chứng kiến tận mắt cô suýt chút té ngửa, cô không nên xuất hiện mới đúng.

“Chị không hợp với cậu ấy.”

“Sao lại không thích hợp chứ? Giờ đang thịnh hành tình chị em lắm mà.”

“Cũng trend ở rễ luôn hả?”

Bùi Nguyệt Hoàng tự giễu hỏi lại.

Hứa Mẫn lập tức cứng họng, cô không thể nói nhảm về chuyện này, Lam gia không phải là người thiếu tiền, làm sao ba mẹ nhà đấy có thể để con mình ở rễ được! Đối với các bậc ba mẹ, đây chắc chắn là cảm giác như cắt một miếng thịt trên người.

Mặc dù những người lớn tuổi trong gia đình Bùi gia gấp gáp thúc dục cô lấy chồng, nhát định phải đáp ứng ở rẻ, bởi vì Bùi gia sẽ không trao tài sản cho một người ngoài, đây chính là lý do khiến Bùi Nguyệt Hoàng hờ hững với tình cảm, sợ hãi kết hôn.

Mặc dù cô nghĩ rằng hầu hét đàn ông vẫn sẵn sàng đồng ý ở rễ nhà cô, nhưng những người đó cô không thích, muốn tìm một người mình thích, lại chịu ở rễ, thật đúng là hiếm có khó tìm.

Người mà cô thích đầu tiên trước mát chỉ có Lam Thiên Thần, nhưng thân phận của anh không cho phép anh ở rẻ.

Vả lại, ba mẹ của anh sẽ đồng ý cho con trai mình lấy một người lớn hơn anh ba tuổi sao?

Bùi Nguyệt Hoàng không thích bị từ chối, cô đã ngồi ở vị trí của một người phụ nữ mạnh mẽ quá lâu rồi, cô chỉ thích được khẳng định mình và được hưởng thành quả chiến thắng chứ không phải nguyện ý ủy khuất chính mình.

Lam Thiên Thần lên xe thể thao, nhưng anh không rời đi ngay lập tức, anh nghĩ không thông, vì cái gì người phụ nữ kia nói đi là đi, chẳng lẽ ý chí cô như sắt đá sao?

Bữa tiệc linh đình vẫn sôi động, hương rượu nồng nàn, quần áo thơm tho và những bóng hồng ríu rít nói cười.

Hình Nhất Phàm sỡ dĩ còn chưa rời đi là đang chờ một tiết mục, vũ hội.

Bạch Hạ đi theo anh gặp đủ loại người, đồng thời cũng thấy được lời ăn tiếng nói, lễ phép của những người giàu có quyền thế, điều này khiến Bạch Hạ chán nản, gia đình của người đàn ông mà cô đang yêu rốt cuộc là thân phận như thế nào chứ?

Cô không bao giờ hỏi kỹ, còn anh cũng không chủ động nói cho cô biết.

“Tiếp theo là thời gian khiêu vũ, chúng ta cùng nhau nhảy vài điệu rồi hãy về.”

Hình Nhất Phàm kéo cô nói nhỏ.

Bạch Hạ gật đầu, ở bên anh, cô sẽ không gò bó như vậy.

“Được! Nhưng em không biết nhảy, lỡ dẫm lên người anh thì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.