Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1186




Chương 1186:

Tống Thành chính là nghĩ như vậy, anh ta hy vọng có được Bùi Nguyệt Hoàng, trở thành thứ sau này mình có thể đem khoe khoang với người khác.

Bùi Nguyệt Hoàng có một hạng mục, mà anh ta vừa hay là đối tác thích hợp nhát để hợp tác, vì vậy anh ta muốn dựa vào chuyện này để có thể ôm người con gái này vào trong lòng.

Hai tay Tống Thành chống trên lan can, ôm lấy Bùi Nguyệt Hoàng, giam cô giữa lan can và ngực mình.

“Bùi tổng, đêm nay em đẹp đến mức khiến anh rung rình đấy.”

Tống Thành bắt đầu mở lời.

Lam Thiên Thần nhìn thấy cảnh này, trong lòng chợt dâng lên một niềm xúc động, đặt ly rượu xuống, trực tiếp đi về phía lầu hai. Anh bước lên lầu hai, đứng sau lưng Tống Thành.

Bùi Nguyệt Hoàng đứng đối diện Tống Thành choáng ngợp trước lời tán tỉnh của anh ta, cô trông thấy Lam Thiên Thần đứng sau lưng mình, cô không khỏi sững sờ vài giây.

Tại sao anh lại xuất hiện?

“Bùi tổng, đêm nay em có muốn chúng ta tìm phòng một mình và nói chuyện hợp tác không?”

Tống Thành dùng một âm thanh mập mờ để ám chỉ.

Lam Thiên Thần nghe xong, anh đột nhiên vươn tay, kéo tay Tống Thành lên rồi kéo người phụ nữ kia vào lòng mình.

Tống Thành quay lại nhìn người đàn ông đang quấy rầy việc tốt của mình, lập tức có chút tức giận nói: “Cậu là ai2”

“Anh có biết thế nào là lịch sự không hả?”

“Xin lỗi, bạn tôi đã thất lễ.”

Bùi Nguyệt Hoàng xin lỗi.

Lam Thiên Thần chế nhạo: “Xin lỗi vì cái gì2 Người đàn ông này đang nghĩ cách làm sao để xuống tay với cô đó!

Trong lòng anh ta không biết đang nghĩ máy trò xấu xa gì đâu.”

Tống Thành bị nói đến thẹn quá thành giận, lập tức vung cú đắm về phía Lam Thiên Thần, mà vừa vặn, so với loại người chỉ biết ngày ngày nốc rượu, Lam Thiên Thần đối phó phát một, Lam Thiên Thần chế trụ tay anh ta, lực đạo đủ làm Tống Thành đau đến biến sắc.

*Buông tay, buông tay… thằng khốn. Tôi cảnh cáo cậu, buông ra.”

Tống Thành nói xong liền chuẩn bị tắn công.

Lam Thiên Thần đơn giản nghiêng người tránh đồng thời bỏ tay ra, Tống Thành đã nhào lộn trước mặt anh.

Bùi Nguyệt Hoàng liếc nhìn, đôi mắt đẹp khẽ nhìn chằm chằm, cô kinh ngạc nhìn kỹ xảo của Lam Thiên Thần, còn nhìn Tống Thành đã ngã chồng vó kia, cô không nén được ý muốn bật cười.

Lam Thiên Thần vươn tay nắm chặt cô: “Đi theo tôi.”

Nói xong anh dắt Bùi Nguyệt Hoàng xuống lầu, đầu óc Bùi Nguyệt Hoàng ngây ra máy giây, đột nhiên cô muốn cùng anh trốn khỏi đây, thoát khỏi những cảnh tượng ở đây, nơi gặp dịp thì chơi như thế này, cứ thế này nắm lấy tay anh, đi theo anh, dáng người dong dỏng đẹp trai, có thể trốn đi đâu cũng được.

“Nguyệt Hoàng…” Tống Thành gọi cô, anh ta đang phát điên.

Nhưng Bùi Nguyệt Hoàng đã nắm chặt tay Lam Thiên Thần, chiếc váy đỏ rực của cô nở rộ như một bông hồng đang nở.

Cảnh tượng này thực sự mê hoặc rất nhiều người đàn ông, ngay cả Hình Nhất Phàm cách đó không xa cũng phát hiện ra, anh cong môi cười, có vẻ như người anh em tốt của mình đã tìm được lý do khiến cậu ấy phiền muộn rồi.

“Nguyệt Hoàng, em đi đâu rồi!”

Đứng trên tầng hai, Tống Thành tuyệt vọng hét lên với người phụ nữ đã biến mắt ở cửa.

Nhưng bóng dáng của Bùi Nguyệt Hoàng vẫn biến mắt ở cửa, Tống Thành tức giận đến mức nắm chặt tay đập mạnh lan can.

Cửa thang máy, Bùi Nguyệt Hoàng hơi thở hổn hển, cô nhìn theo lòng bàn tay của người đàn ông đang nắm chặt tay cô, nhìn lên khuôn mặt tuần tú góc cạnh của anh, màu da trắng nõn, cho dù anh rất trẻ nhưng giờ phút này Bùi Nguyệt Hoàng cảm nhận được một loại khí chất nam tính và quyền rũ từ anh khiến trái tim cô loạn nhịp.

“Chúng ta đang đi đâu vậy!”

Bùi Nguyệt Hoàng hỏi anh.

Lam Thiên Thần quay đầu lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh trực tiếp đáp: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đến đói”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.