Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1185




Chương 1185:

“Bạch tiểu thư, những bữa tiệc như này, trước đây cô có thường tham gia không?”

Diệp Tiêu không thể không khoe khoang gia cảnh của mình.

Bạch Hạ lắc đầu: “Ít lắm!”

“Có đúng không?”

“Tôi thì lại thường tham dự, nếu cô không hiểu có thể hỏi tôi sẽ giúp cho.”

Ngoài miệng Diệp Tiêu là muốn giúp đỡ, nhưng thực ra là khoe khoang.

Bạch Hạ nở nụ cười: “Cảm ơn, có Nhất Phàm ở đây rồi!”

Hình Nhất Phàm tháy Diệp Tiêu có tìm cảm giác tồn tại nơi Bạch Hạ, không hài lòng: “Diệp Tiêu, nếu cô muốn khoe khoang tìm cảm giác ưu việt, đi chọn người khác đi! Đừng trêu chọc người phụ nữ của tôi.”

Diệp Tiêu đỏ bừng mặt, nói: “Em, em đâu có!”

Hình Nhất Phàm đi đến trước mặt Bạch Hạ, đưa tay ra: “Đừng làm phiền chúng tôi.”

Câu này đủ hiểu để khiến Diệp Tiêu biến mắt, Diệp Tiêu từng theo đuổi Hình Nhất Phàm, lúc này cô ta thực sự cảm thấy bị tổn thương.

Đương nhiên, đây cũng là một phần tự rước nhục vào mình, nếu như cô tta hức thời, sẽ không luôn tìm ưu thế trước mặt Bạch Hạ.

“Anh Nhất Phàm, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ?”

Đôi mắt Diệp Tiêu đỏ lên vì tức giận, lòng kiêu hãnh bị tổn thương.

Bạch Hạ cũng có chút im lặng, néu như cô là Diệp Tiêu, lại thích một người, nếu người khác không thích chính mình, cô cũng sẽ không đi quấy rầy, càng sẽ không tự tìm đến nhục.

Lam Thiên Thần đi đến, giữ chặt Diệp Tiêu: “Tiêu Tiêu, đừng quấy rồi bọn Nhát Phàm nữa, đêm nay đi với anh.”

Hình Nhất Phàm dắt theo Bạch Hạ rời đi.

Diệp Tiêu nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên một tia ghen tị và oán hận: “Thiên Thần, rốt cuộc là em không tốt chỗ nào, vì sao trong mắt anh Nhất Phàm chỉ có người phụ nữ kia vậy?”

Nói xong, Diệp Tiêu buồn bực ôm Lam Thiên Thần, tựa lên vai anh bắt đầu khóc.

Cách đó không xa, Bùi Nguyệt Hoàng đang cầm ly rượu, cô đã rời khỏi Tống Thành để đến đây, ban đầu là muốn tìm Lam Thiên Thần xin lỗi một tiếng, vì cô không thể đi vì bận việc.

Tuy nhiên, khi cô đứng trong đám đông và nhìn thấy một đôi nam nữ ôm hôn nhau bên ban công, bước chân của cô dừng lại, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười tự ti. Có vẻ như suy nghĩ của cô là thừa, căn bản không nên đi quấy rày anh.

Lam Thiên Thần quay lưng về hướng sảnh tiệc, Diệp Tiêu ôm anh khóc, khóc rất thương tâm, đại khái là vừa rồi Hình Nhất Phàm đã thực sự khiến trái tim cô ta tan nát.

Lam Thiên Thần cứng người, để cô khóc một hồi, anh chỉ có thể an ủi: “Được rồi, Tiêu Tiêu, đừng khóc! Trên đời này có rất nhiều người đàn ông ưu tú, không chỉ có mình Hình Nhất Phàm, em sẽ gặp được người em thích thôi.

“Nhưng em chỉ thích anh ấy thôi. Em ra nước ngoài ba năm theo đuổi anh ấy, trả giá nhiều như vậy, nhưng anh ấy cũng không thèm nhìn em một cái.”

Diệp Tiêu tiếp tục ủy khuất.

Lam Thiên Thần thấy rõ ràng nhất, cũng rất rõ ràng, Hình Nhất Phàm không hề thích cô ta, chỉ là cô ta thích mơ.

tưởng, còn Hình Nhất Phàm cũng rất vô tội.

Lam Thiên Thần không quen dỗ người đành phải đẩy Diệp Tiêu ra khỏi vòng tay của mình: “Vậy thì chúng ta đi ăn gì đi?”

“Em ăn không vô đâu.”

Diệp Tiêu nói xong, nói với anh: “Em đi tìm bạn, lát quay lại tìm anh sau.”

Nói xong, Diệp Tiêu nhìn về phía Hình Nhất Phàm cùng Bạch Hạ, giò phút này, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đã bị nhóm của Dương tổng chặn lại, họ đang bàn luận.

Lam Thiên Thần khẽ thở dài, xoay người nhìn về hướng đám đông, thấy ở lan can lầu hai có một bóng người quyến rũ ở đó, còn có người đàn ông bên cạnh cô, hai người đang trò chuyện.

Tống Thành vừa đi vệ sinh, tối nay anh ta muốn có được Bùi Nguyệt Hoàng, đối với mấy người đàn ông mà nói, phụ nữ giống như sưu tập tem vậy, anh ta sẽ không chân thành trao cho ai, mà là muốn thu thập, trở thành một trong những thành tựu sau này của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.