Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1028




Chương 1028:

Sao lại có cảm giác nhìn quen mắt chứ?

Chẳng những nhìn quen mắt, bóng lưng của người đàn ông này cực kỳ giống một người, hô háp Bạch Hạ cứng lại, thế nào cũng không tin được ở cửa nhà đụng phải Hình Nhất Phàm.

Là anh sao? Thật sự là anh sao? Bạch Hạ chỉ cảm thấy hít thở một chút liền bình tĩnh lại, cái bóng lưng này sống sờ sờ đứng trước tầm mắt của cô.

Cô đang mong đợi là anh, cũng không thể tin được sẽ là anh, ngay khi những mâu thuẫn nội tâm của cô đang xoắn vào nhau, lúc vừa sợ vừa lại kích động.

Cửa thang máy keng được một tiếng mở ra, nhìn người đàn ông đi vào bên trong, Bạch Hạ rất sợ anh sẽ giống như biến mắt.

“Chờ một chút.” Nói xong, cô gấp gáp tiến lên.

Hình Nhât Phàm quay lưng cong môi mỏng lên, đây chính là âm mưu vô tình gặp được rất lâu của anh.

Anh làm bộ lơ đãng xoay người, chỉ nghe thấy một tiếng khế gọi: “A…”

Thì ra Bạch Hạ chạy quá nhanh, thời điểm đi vào cửa thang máy, cũng không biết là bị đất kéo, trơn trượt làm thân thể cô mắt thăng bằng nhào vào trong thang máy.

Lúc này Hình Nhất Phàm mới vừa mới quay người, cũng cảm giác một mùi thơm nữ tính xộc vào trong ngực, thân thể rắn chắc của anh bị người phụ nữ nhào tới, thắt lưng, là cánh tay thanh mảnh của cô gái gắt gao ôm lấy.

Bạch Hạ vừa sợ vừa hoảng ngẳng đầu, ánh mắt của cô mở to, nằm mơ sao? Ảo giác sao? Tại sao là anh? Thật sự là anh sao?

“Hình… Hình Nhất Phàm, sao… sao lại là anh?” Cô ấp úng kêu thành tiếng.

Lúc này Hình Nhất Phàm thầm thở dài một hơi, là oan gia sao? Vì sao vừa thấy mặt, cô luôn là tự động nhào vào trong lòng?

“Cô bình thường đều thích làm như vậy sao?” Hình Nhất Phàm cảm thấy không thể giải thích được, anh cũng chỉnh lại vạt áo, nếu như cô gái này suốt ngày hấp tấp đặc biệt đụng vào trong ngực đàn ông, đó cũng không phải là chuyện tốt.

Khuôn mặt Bạch Hạ đỏ lên, vội vàng từ trong ngực của anh đứng lên, không biết anh muốn biểu đạt cái gì: “A…

Tôi làm cái gì chứ?”

Hình Nhất Phàm nheo mắt, không khách khí miêu tả lại hành động vừa rồi của cô: “Chủ động nhào ôm lấy đàn ông.”

Bạch Hạ lúc này mặt đỏ bừng, cô vội vàng giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi sàn nhà quá tron, tôi bị trượt chân.”

Hình Nhất Phàm lập tức nhướn mày, dùng giọng nói vô tình gặp được: “Thì ra cô ở đây à?”

Bạch Hạ lập tức nhạc nhiên lại kích động hỏi: “Chẳng lẽ anh ở sát bên cạnh tôi sao?”

“Cô như vậy là thích tôi ở sát bên cạnh cô sao?” Hình Nhất Phàm suy nghĩ hỏi ngược lại cô.

Bạch Hạ lập tức nghĩ tới, ở bên cạnh là một vị luật sư tuổi còn trẻ, nói không chừng không phải anh, là bạn của anh?

Vẻ hưng phấn trong mắt Bạch Hạ tối lại một chút, cô cắn môi đỏ mọng nói: “Vậy… đó là bạn của anh sống cạnh tôi sao? Chính là số cửa phòng 1808.”

Hình Nhất Phàm thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, không rõ một cảm giác hài lòng, nghe nói không phải anh, cô cứ như vậy bỏ qua sao?

“Là tôi! Mới vừa dọn vào.” Hình Nhất Phàm trực. tiếp đáp lại cô.

Cặp mắt Bạch Hạ trong suốt, trong nháy mắt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên kích động: “Thật là anh ư? Làm sao trùng hợp như vậy chứ? Vậy mà anh ở sát bên cạnh tôi?”

Cái sự trùng hợp này, là do Hình Nhất Phàm tự mình tạo ra, có điều là, vẻ mặt anh tuần của anh bình tĩnh nói: “Ù!”

Nhưng Bạch Hạ khó có thể bình tĩnh! Cô quả thực muốn mừng như điên, có môt kích thích kích động muốn ôm anh một cái, vẫn may, vẫn giữ vẻ dè dặt.

“Vậy Đóa Đóa đâu? Cũng cùng với anh chuyển tới sao?”

Bạch Hạ quan tâm hỏi.

“Ừ! Đang ở nhà.” Hình Nhất Phàm liếc nhìn cô một cái.

“Vậy thì tốt quá, về sau tôi còn có thể chơi với Đóa Đóa, anh ăn cơm chưa? Tôi mời anh ăn cơm!” Bạch Hạ cong môi, cười rực rỡ như bông hoa. Nhìn thấy nụ cười của cô, Hình Nhất Phàm hơi nhíu mày, dường như mọi thứ làm mắy ngày này đều đáng giá!

Hình Nhất Phàm giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, làm bộ cũng muốn đi ra ngoài, Bạch Hạ nhìn thấy bộ dáng này của anh, lập tức có chút lo lắng hỏi: “Anh muốn đi đâu sao?”

Hình Nhất Phàm cũng không nói chuyện, chỉ là bình tĩnh suy nghĩ vài giây, nói với cô: “Được rồi, cùng cô ăn cơm đi”

Những lời đang nói này dường như, mặc kệ anh muốn đi đâu, đều lựa chọn theo cô đi ăn.

Đáy mắt Bạch Hạ hiện lên vẻ mừng rỡ: “Tôi biết gần đây có một nhà hàng rất ngon.”

Hình Nhất Phàm gật đầu: “Ù!”

“Sao mà anh cũng chuyển tới chỗ này ở vậy?” Bạch Hạ một bên tò mò hỏi, sau đó, lập tức nhớ tới lời nói của vị thân chủ lần trước, cô không khỏi bưng miệng cười: “Thì ra chính anh miễn phí hầu tòa cho một gia đình, sau đó đến ở nhà của anh ấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.