Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1024




Chương 1024:

Những người có thể sống ở đây đều không phải là người thiếu tiền, vậy nên việc đưa ra giá cao cũng chưa chắc có thể mua được, trừ khi anh có thể tìm được những điều kiện khiến cho chủ nhà không thể không đồng ý.

Hình Nhát Phàm một khi muốn làm gì thì nhất định sẽ không từ bỏ.

Chỉ có hai vị nhà xui xẻo này không biết sẽ chọc phải nhân vật như anh. Đang ở đây sống yên ổn thì lại bị người khác tính toán, thật sự là ai chọc vào ai vậy?

Chỉ có thể trách cô gái xinh đẹp khiến người ta nhớ mong đang sống bên cạnh họ.

Sáng sớm, mặt trời cũng dần ló dạng, Bạch Hạ nằm trên sô pha ngủ được một giấc, cô lạnh quá mà tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ để ngủ, cô lạnh đến mức vội vàng trở về phòng, lên giường chui vào chăn ngủ tiếp tục ngủ Bạch Hạ vùi trong chăn bông ngáp một cái, cô làm ấm chăn một lúc rồi mới tiếp tục ngủ say.

Khoảng mười giờ, Hình Nhất Phàm bị cuộc gọi của Lam Thiên Thàn đánh thức.

“Alo!” Hình Nhất Phàm đỡ trán bắt máy.

“Này! Bây giờ đã mấy giờ rồi? Sao cậu vẫn còn ngủ?

Sao? Tối qua cậu đi đâu chơi à? Không dẫn mình theo với.” Lam Thiên Thần hỏi đùa.

“Tra tư liệu.” Hình Nhất Phàm trả lời.

“Đi, mời cậu ăn trưa.”

Hình Nhất Phàm ngồi dậy, mặc dù chỉ mới ngủ được vài tiếng nhưng anh đã xoá tan hết mệt mỏi, lấy lại toàn bộ năng lượng, anh đáp: “Không rãnh, mình có việc phải làm.”

“Gần đây cậu làm gì mà cứ thần thần bí bí vậy?” Lam Thiên Thần có chút buồn bực, hình như gần đây rất khó hẹn được Hình Nhát Phàm.

“Không có gì, hai ngày nữa mình sẽ mời lại cậu.” Hình Nhất Phàm không muốn làm tổn thương trái tim của anh em.

“Được! Cậu hứa rồi đấy nhá? Mình đợi cậu gọi cho mình.”

Lam Thiên Thần nhớ kĩ rồi.

Hình Nhất Phàm liếc nhìn thời gian, đã mười giò trưa rồi, anh tung chăn bước xuống giường. Mà Đoá Đoá đã thức dậy từ sớm lập tức lủi thủi chạy theo anh.

Sau khi đánh răng và rửa mặt xong, Hình Nhất Phàm bước vào phòng thay đồ, kéo mở một dãy quần áo khác trong tủ, trong đó có hơn mười bộ quần áo được đặt ngay ngắn, anh từ trong đó lấy ra một bộ tây trang sẫm màu.

Áo sơ mi và cà vạt cũng lần lượt được lấy ra, Hình Nhất Phàm bình thường đều mặc quần áo bình thường ở nhà, nhưng chỉ cần anh diện đồ lên thì khí chất tinh anh của nước nhà thật sự rất mạnh mẽ.

Hình Nhất Phàm đeo một chiếc đồng hồ thời trang, dáng người cao gầy ưu nhã bước ra khỏi phòng thay đồ.

Anh một bên vừa đi xuồng lầu vừa gài lại khuy áo, mái tóc đen được vuốt tạo kiểu, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt thâm thúy cho người ta một cảm giác người này vô cùng lạnh lùng, không dễ khiêu khích.

Tối qua sau khi điều tra thông tin của hai chủ nhà xong, Hình Nhất Phàm cuối cùng cũng tìm được lý do để tìm đến một vị chủ nhà, vị chủ nhà hiện đang có một vụ kiện khó, mặc dù anh ta đã tìm được luật sư nhưng Hình Nhất Phàm vẫn quyết định tìm vị chủ nhà này nói chuyện.

Anh sẵn lòng miễn phí giải quyết vụ kiện này cho anh ta, miễn là anh ta bán nhà cho anh. Siêu xe của Hình Nhất Phàm dừng trước một công ty tài chính, lúc này ở cổng ra vào công ty, rất nhiều nhân viên đều chú ý đến anh và cũng chú ý đến chiếc siêu xe bắt mắt của anh, thầm nghĩ, thiếu gia nhà giàu nào đến vậy?

Thế nhưng khí chất áp bức người khác của anh, khiến nhóm người này không dám nhìn anh nhiều, vài người trong số họ vô tình chạm phải ánh mắt của Hình Nhất Phàm, lập tức như đang bị con thú hung dữ nào đó nhìn chằm chằm, vội vàng cúi người xuống tránh đi.

Hình Nhất Phàm đẩy cửa bước vào, một số nhân viên nữ trẻ tuổi đều kích động đến mức ngây ra, đẹp trai quá đi, man quá đi.

Hình Nhất Phàm đứng ở quây lễ tân hỏi văn phòng của vị chủ nhà này ở đâu, lễ tân lập tức nói cho anh biết.

Hình Nhât Phàm câm cặp bước vào trong thang máy, bâm lên tầng mười ba.

Cuối cùng, lúc anh đứng trước mặt người chủ nhà, anh ta nhìn thấy anh thì rất ngạc nhiên.

“Tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì không?”

Hình Nhất Phàm cười mỉm ngồi đối diện với anh ta, anh dẫn đầu lấy ra thẻ nghề luật sư của mình ra: “Tôi là luật sư, tôi muốn miễn phí đấu một vụ kiện cho anh.”

“Cái gì? Làm thế nào mà anh biết được tôi đang cần luật sư?” Chủ nhà vô cùng cảnh giác hỏi.

“Anh đừng lo, tôi ở đây là để giúp anh, tôi hy vọng anh có thể cho tôi cơ hội này để giúp anh giành phần thắng trong vụ kiện lần này.” Hình Nhất Phàm trông vô cùng tự tin, ánh mắt đầy quyết tâm, như thể chỉ cần một câu nói của anh cũng đủ thắng rồi.

Chủ nhà gần đây thật sự có một vụ kiện khiến anh ta rất phiền lòng, nhưng bên kia rất khó giải quyết, anh mời tận mấy người luật sư rồi mà vẫn khó mà thắng được.

“Anh thật sự có thể giúp tôi sao? Anh thu phí như thế nào?”

“Tôi có thể giúp anh không cần phí, nhưng mà tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Tôi hy vọng anh có thể bán căn nhà của anh ở Lung Cư: Uyễn cho tôi, tôi có thể mua đứt một lần với giá thị trường hiện tại, sẽ không thiếu anh một xu nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.