Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 251: Chap-251




Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 251: Tạm thời không gặp nhau​

Trình Tử Diễm thấy sắc mặt của Đường Mạt Ưu có vẻ nghiêm trọng, cũng biết anh không còn ôm tâm tư như trước nữa, gật đầu không nói gì thêm.

Mặc Tây Quyết ở bên ngoài chờ, trong lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng vẫn không nhịn được đi vào nhìn Ngôn Tiểu Nặc.

Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu vừa làm việc xong, thấy Mặc Tây Quyết đi vào, hai người cũng chủ động đứng sang một bên.

"Ưu Nhi, cậu đi ra ngoài trước đi." Trình Tử Diễm nói với Đường Mạt Ưu. Đường Mạt Ưu gật đầu, đem đồ đạc đã thu dọn xong mang ra ngoài.

Mặc Tây Quyết kéo lấy tay của Ngôn Tiểu Nặc. Tay cô rất lạnh, anh không tự chủ được nắm chặt tay cô, trong đôi mắt đen là cảm xúc đau lòng không thôi.

Trình Tử Diễm đứng ở bên cạnh thấy rất rõ, chỉ lạnh nhạt nói: "Cháu định làm thế nào?”

Ánh mắt của Mặc Tây Quyết buông xuống, hỏi trước: "Cô ấy sẽ mau chóng tỉnh lại chứ?"

"Đúng vậy" Trình Tử Diễm nhìn Ngôn Tiểu Nặc bằng ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: "Cô bé này kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi."

Mặc Tây Quyết gật đầu.

Trình Tử Diễm nói: "Theo tôi thấy, dựa vào tình hình trước mắt, cháu vẫn nên không gặp con bé sẽ tốt hơn” . ngôn tình hay

Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết dường như khựng lại. Đọc FULL bộ truyện Tổng Tài Cuồng Vợ.

"Cho con bé chút thời gian đi" Trình Tử Diễm nhẹ nhàng nói: "Cháu ép buộc như vậy, sẽ dễ xảy ra chuyện."

Mặc Tây Quyết yên lặng một lúc lâu, mới nói: "Nếu như cháu không ép cô ấy, cô ấy đã sớm rời đi rồi."

Trình Tử Diễm ngẫm nghĩ một chút, tiến lên nhìn bình truyền dịch, nói: "Trong lòng con bé có cháu"

"Có cháu sao?” Mặc Tây Quyết cười lạnh lùng: "Có cháu mà cô ấy lại mang thai con của người khác?" Trình Tử Diễm không biết nói gì, đây quả thực là một vấn đề khó giải thích.

Nói đến đây, Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng uất ức nhục nhã, anh buông tay Ngôn Tiểu Nặc ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trình Tử Diễm nhìn bóng lưng của Mặc Tây Quyết, nói: "Để tôi chăm sóc cho con bé một khoảng thời gian, chờ đến khi cơ thể và tâm trạng của nó hồi phục lại, hai đứa từ từ nói chuyện."

Mặc Tây Quyết không nói thêm gì, trực tiếp dẫn người rời khỏi ngôi nhà này.

Trình Tử Diễm nhìn đoàn xe kiêu ngạo rời đi, cười nhạt.

Đường Mạt Ưu cảm thấy hơi không hiểu: "Baby, chẳng phải cậu đã nói là không nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác sao? Sao bây giờ lại chủ động nhắc đến chuyện chăm sóc cho Ngôn Tiểu Nặc?"

Trình Tử Diễm thở dài một hơi, nói: "Tôi gạt bỏ ý định của cậu, nhưng cũng không thể để đó không quan tâm được đúng chứ?"

Đường Mạt Ưu cười: "Cậu vẫn y như trước, hay mềm lòng, không thể nhìn người khác chịu khổ"

Còn có điều mà anh không nói ra, baby là muốn ôm hết mọi chuyện về mình sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt anh lại trở nên nghiêm túc.

Dĩ nhiên Trình Tử Diễm biết tâm tình của Đường Mạt Ưu, ông cười an ủi anh: "Không cần lo lắng cho tôi, tôi đã lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm, sẽ có cách để bảo vệ bản thân. Huống chi nhà họ Mặc cũng vậy, gia tộc Rolster cũng thế, bọn họ không thể lấy mạng tôi."

Đường Mạt Ưu dĩ nhiên biết bản lĩnh của Trình Tử Diễm, nhưng biết là một chuyện, lo lắng lại là một chuyện khác.

Anh định nói thêm nhưng lại thôi.

Trình Tử Diễm vỗ lên bả vai của Đường Mạt Ưu, nói: "Được rồi, tôi tự có sự chuẩn bị. Ngôi nhà này không thể ở lâu được, đợi cho Ngôn Tiểu Nặc tỉnh, chúng ta thay đổi một nơi khác cho con bé nghỉ ngơi."

Lúc Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại đã là buổi sáng ngày thứ hai, chuyện đầu tiên cô làm là hỏi Trình Tử Diễm: "Đứa bé đâu?"

Trình Tử Diễm cười ôn hòa, nói: "Yên tâm, đứa trẻ vẫn rất tốt."

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới thả lỏng người ra, cô sờ vào bụng mình, nói cảm ơn với Trình Tử Diễm: "Cám ơn chú, chú Trình, cảm ơn chú đã cứu cháu."

Trình Tử Diễm cười nói: "Đừng khách sáo, bây giờ cháu cảm thấy thế nào?”

"Cháu rất ổn." Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, không muốn lừa dối Trình Tử Diễm: "Chỉ là cảm thấy cơ thể không có chút sức lực nào."

Trình Tử Diễm nói: "Cháu bị mất máu hơi nhiều, đã ngủ hai ngày rồi, tất cả đều dựa vào truyền dịch, trên người không có sức lực cũng là điều bình thường, nghỉ ngơi cho khỏe sẽ không sao nữa."

Ngôn Tiểu Nặc thấy Trình Tử Diễm nói như vậy, suy nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được hỏi: "Mặc Tây Quyết đã đi chưa?"

Trình Tử Diễm gật đầu nói: "Nó đã trở về thành phố S rồi."

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, hai mắt mở to, rõ ràng là không tin.

Trình Tử Diễm giải thích với cô: "Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng đổi ý, Duy Đức thấy tình hình lúc đó của cháu không ổn, mới vội vàng gọi tôi và Ưu Nhi đến. Nó vẫn luôn ở chỗ này chăm sóc cháu, thấy cháu không sao nó mới rời đi"

Ngôn Tiểu Nặc càng thêm kinh ngạc: "Cháu cho là Mặc Tây Quyết sẽ không bỏ qua cho cháu."

Trình Tử Diễm nhìn Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói vẫn hòa nhã như cũ, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: "Ngôn Tiểu Nặc, cháu có thể nói cho tôi biết, đứa bé này rốt cuộc có phải là của Mặc Tây Quyết hay không?”

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, lúc lâu sau, cô mới khẽ gật đầu.

Trình Tử Diễm nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao cháu lại phải nói không phải là của nó chứ?”

"Cháu không muốn gặp lại anh ấy” Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, đôi mắt run lên, nước mắt lại chảy xuống: "Anh ấy hại chết bà ngoại cháu, cháu không có cách nào đối mặt với anh ấy.

"Bà ngoại và cậu của cháu là người một nhà, mặc dù Mặc Tây Quyết cũng có trách nhiệm, nhưng cũng là vô tâm” Trình Tử Diễm chậm rãi nói: "Nhưng cháu thử suy nghĩ lại một chút, một người đàn ông sẽ không thể nào chịu đựng nổi chuyện mình bị cắm sừng. Cho dù chuyện đó không hề tồn tại, nhưng đối với Mặc Tây Quyết, đây là một đả kích rất lớn”

Nước mắt của Ngôn Tiểu Nặc chảy xuống từng giọt từng giọt, giọng nói của cô ngập tràn đau khổ và bất đắc dĩ: "Cháu biết, nhưng cháu cũng không có cách nào cả, anh ấy là người như vậy, sao có thể chịu nghe ý kiến của cháu chứ?"

Trình Tử Diễm không nói gì, tất cả ngôn từ chỉ đành hóa thành tiếng thở dài. Ông chuyến đối chủ đề: "Thôi bỏ đi, những chuyện này tạm gác lại không nói nữa. Cháu nghỉ ngơi một chút, chờ đến khi Ưu Nhi trở lại, chúng ta đến nơi khác."

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn Trình Tử Diễm, hỏi: "Chú Trình, chúng ta phải đến nơi nào?”

Trình Tử Diễm hòa nhã nói: "Sức khỏe cháu không tốt, thai nhi cũng bị động, chú sẽ chăm sóc cho cháu một thời gian. Căn nhà này vừa ẩm ướt lại lạnh, cháu không thể ở chỗ này quá lâu, Ưu Nhi sẽ mau chóng trở về."

Ngôn Tiểu Nặc dường như muốn khóc, trong giọng nói mang theo cảm giác nghẹn ngào: "Chú Trình, cám ơn chú"

Trình Tử Diễm cười: "Được rồi, đừng nói cảm ơn thêm nữa, bây giờ cháu còn đang mang thai đứa nhỏ, không được khóc, biết không?”

"Vâng." Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn đồng ý, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót nơi cổ họng, quay đầu đi chỗ khác.

Trình Tử Diễm suy nghĩ một chút, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, phải giữ vững tâm trạng thoải mái, hãy lo cho đứa bé trong bụng cháu."

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu thật mạnh.

Chỉ chốc lát sau, Đường Mạt Ưu đã trở về, thấy Ngôn Tiếu Nặc tỉnh lại, anh cười chào: "Cô tỉnh rồi? Bây giờ cảm giác đã khá hơn chút nào chưa?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi mắt linh hoạt của Đường Mạt Ưu, gật đầu: "Tôi đã ổn hơn nhiều."

Đường Mạt Ưu gật đầu, hỏi cô: "Cô có để ý chuyện tôi bế cô lên xe không?”

Đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người, sau đó mới hiểu ra. Cô cất giọng thản nhiên: "Không có gì, đã làm phiền đến anh rồi”

Đường Mạt Ưu yên tâm, bế Ngôn Tiểu Nặc lên xe.

Trong xe đã mở sẵn máy sưởi, chỗ ngồi phía sau còn có chăn lông, Ngôn Tiểu Nặc dè dặt ngồi lên trên.

Đường Mạt Ưu lái xe, Trình Tử Diễm ngôi bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, trùm tấm chăn lên trên người Ngôn Tiểu Nặc rồi nói: "Trời vừa mưa xong, không khí lạnh vẫn chưa tan hết, cháu không thể nhiễm lạnh được”"

Ngôn Tiểu Nặc biết lúc này không phải lúc để khách Sáo, cô ngoan ngoãn trùm kín chăn lên người mình.

Đường Mạt Ưu nhìn thấy khung cảnh này qua kính chiếu hậu, miệng không nhịn được cong lên.

Dựa theo lời phân phó của Trình Tử Diễm, nhà mà Đường Mạt Ưu tìm là một căn có năm phòng, rộng rãi sáng sủa, sạch sẽ ngăn nắp, điều quan trọng nhất là có rất nhiều ánh sáng, lại vô cùng yên tĩnh, rất thích hợp làm nơi điều dưỡng thân thể.

Ngôn Tiểu Nặc được sắp xếp vào trong căn phòng sáng nhất.

Chăn vô cùng mềm, còn được phơi nắng nên vô cùng ấm áp, Ngôn Tiếu Nặc liền nằm vào ngay.

Trình Tử Diễm vừa căn dặn Đường Mạt Ưu đi nấu một bữa đầy đủ dinh dưỡng, vừa nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Bây giờ tốt nhất là cháu nên nằm yên trên giường để nghỉ ngơi, sinh non không phải là chuyện để đùa đâu”

Ngôn Tiểu Nặc cũng biết vấn đề nghiêm trọng, ngoan ngoãn đồng ý.

Trình Tử Diễm biết cô là một người rất biết giữ lời hứa, những chuyện cô đã đồng ý nhất định cô sẽ làm được. Ông đứng dậy, giúp Ngôn Tiểu Nặc kéo rèm cửa sổ lên, sau đó khép cửa phòng lại.

Trong chăn còn có mùi vị của mặt trời, khô ráo mà ấm áp, những sự sợ hãi và lo âu trong lòng Ngôn Tiểu Nặc dần dần được xua tan. Cô yên tâm hơn nhiều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi cô tỉnh dậy không biết đã là mấy giờ. Lúc này, cửa mở ra, một cô gái vô cùng xinh đẹp đi đến.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn cô gái, trong lúc nhất thời quên cả việc nhúc nhích. Cô vẫn luôn cho rằng cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy chính là Toàn Cơ, chỉ là trên người của Toàn Cơ mang theo sự trang nhã thanh lịch, còn cô gái này lại xinh đẹp tinh tế như một bông hoa.

Cô gái nhìn thấy cô đã tỉnh, vui vẻ nói: "Xem ra anh Mạt Ưu tính rất chính xác, quả nhiên cô đã tỉnh."

Anh Mạt Ưu? Là bạn của Đường Mạt Ưu sao?

Cô gái nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Ngôn Tiểu Nặc, nhanh chóng tự giới thiệu mình: "Xin chào, tôi là Kiều Nam Hâm."

"Kiều Nam Hâm?” Ngôn Tiểu Nặc đọc nhẩm tên của cô ấy, đồng thời tự giới thiệu mình: "Xin chào, tôi tên Ngôn Tiếu Nặc."

Kiêu Nam Hâm cười nói: "Tôi biết. Tên của tôi là chữ Nam trong nam mộc, chữ Hâm trong từ hưởng thụ."

"Thật một cái tên hay." Ngôn Tiểu Nặc biết tên cô ấy là lấy ý từ những từ kia, trong lòng vô cùng tán thưởng.

Nụ cười của Kiêu Nam Hâm cũng rạng rỡ hơn, như đóa hoa nở rộ, làm cho cô không thể rời mắt. Giọng nói của cô ấy cũng rất dễ nghe, trong vắt như tiếng suối chảy: "Tên cô cũng rất hay, Ngôn Tiểu Nặc, vừa nghe đã biết là một người rất giữ chữ tín."

Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được cười: "Cô Kiều thật khéo nói chuyện."

Aiya, sau này chuyện ăn uống và cuộc sống thường ngày của cô sẽ do tôi chăm sóc." Kiều Nam Hâm nói: "Chú Trình và anh Mạt Ưu đều là đàn ông, những chuyện chăm sóc thân cận như này vẫn nên để tôi đảm nhận"

Ngôn Tiểu Nặc đang lo lắng về vấn đề này, không ngờ Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu lại tỉ mỉ đến vậy, cô cười nói: "Thật là làm phiền đến cô Kiều."

"Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ phải sống chung một khoảng thời gian, cô cũng không cần gọi tôi là cô Kiều." Kiều Nam Hầm nói: "Tôi lớn tuổi hơn cô, cô cứ gọi tôi chị Nam Hâm là được."

Ngôn Tiểu Nặc rất thích tính cách cởi mở hào phóng của cô ấy, ngoan ngoãn lên tiếng: "Chị Nam Hâm”"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.