Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 242: Không thể nào là anh
Sau khi bố trí ổn thỏa cho bọn trẻ, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi vào phòng bếp.
Lục Đình đang làm bữa trưa, đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô ở cạnh giúp một tay.
Ngôn Tiểu Nặc vừa bước vào, Lục Đình lập tức nói với cô: “Em nghỉ ngơi trước một lát đi, sẽ xong nhanh thôi.”
Đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô đều cúi đầu, Ngôn Tiểu Nặc quyết định áp dụng thái độ không quan tâm, đi rót một ly nước ấm để uống.
Chỉ hai mươi phút sau, đồ ăn đã được làm xong.
Đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô bưng đồ ăn ra ngoài, trước khi đi còn nói: “Phòng bếp hơi nóng, chúng tôi sang phòng học ăn.”
Ngôn Tiếu Nặc chưa kịp nói gì thì hai người đã ra khỏi cửa.
Lục Đình cười cười: “Không phải đã đói bụng rồi à? Mau ăn đi”
Nghe anh ta nói vậy cô liên cảm thấy đói bụng, vội vàng ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Lục Đình hỏi cô: “Em ở đâu vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc nói địa chỉ cho anh ta, Lục Đình chỉ gật đầu rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Không còn sớm nữa, mau đi nghỉ đi”
“Vậy anh đi đâu để nghỉ ngơi thế?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi anh ta. Lục Đình đáp: “Anh còn có việc, xong xuôi rồi qua sau”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu rồi đi ngủ trưa.
Rút được kinh nghiệm từ bài học ngày hôm qua, hôm nay Ngôn Tiểu Nặc thức dậy đúng giờ và gọi bọn trẻ dậy một cách suôn sẻ.
Sau khi làm xong mọi thứ, Lục Đình trở về.
“Việc của anh đã xong rồi hả?” Ngôn Tiểu Nặc thấy anh ta trở về bèn hỏi.
Lục Đình gật đầu trả lời cô: “Hiệu trưởng tìm chúng ta có chút việc, cùng nhau đi đi.”
Ngôn Tiểu Nặc hơi ngạc nhiên, hiệu trưởng không hề nói gì với cô.
Hiệu trưởng đợi hai người trong phòng làm việc, thấy hai người tới cùng nhau thì vội vàng đứng dậy, cười nói: “Hai người tới rồi à, mau ngồi đi”
Lục Đình và Ngôn Tiểu Nặc liền ngồi xuống ghế sofa trong phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng rót trà cho hai người, Lục Đình và Ngôn Tiếu Nặc vội vã đứng lên nhận.
“Hai người đã mệt mỏi trong khoảng thời gian dài vậy rôi, tôi cũng không quanh co nữa” Hiệu trưởng vừa cười vừa nói, có chút xấu hổ: “Bởi vì tài nấu nướng của thầy giáo Lục quá tốt, không hiểu sao đã bị các phụ huynh khác biết được ”
Lục Đình và Ngôn Tiểu Nặc đều nhìn hiệu trưởng, bà tiếp tục nói: “Nếu bọn trẻ ở lại nhiều, trường mầm non phải bổ sung thêm giường ngủ. Tôi muốn sửa căn phòng bên cạnh phòng ngủ thành phòng ngủ mới "
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi rồi đáp: “Căn phòng bên cạnh phòng ngủ rất lớn, dùng làm phòng ngủ mới cũng dư dả”"
Hiệu trưởng gật đầu cười cười: “Phải làm phiền hai người dọn dẹp giúp rồi”
Lục Đình trả lời: “Một mình tôi là đủ, để cô ấy nghỉ ngơi đi”
Hiệu trưởng ngẩn người. Mặc dù ánh mắt của Lục Đình rất điềm đạm, nhưng sâu trong mắt lại có một vẻ kiên trì làm cho bà không dám phản bác.
“Vậy cũng được, vất vả cho thầy giáo Lục.” Hiệu trưởng không chờ Ngôn Tiểu Nặc lên tiếng đã đồng ý.
Lục Đình và Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy đi ra ngoài.
Trên hành lang, Ngôn Tiểu Nặc nói với Lục Đình: “Đồ đạc trong căn phòng đó cũng không ít, em giúp anh nhé?”
Đôi mắt của Lục Đình dịu dàng như nước mùa xuân, giọng nói như tiếng đàn: “Không cần đâu, anh thấy những thứ đó cũng không nhỏ, em đừng làm kẻo đau eo”
Ngôn Tiếu Nặc không kiên trì, gật gật đầu: “Vậy thì em sẽ giúp dọn vệ sinh.”
Ở dưới lâu đã có giáo viên của lớp lớn và lớp trung đứng chờ. Mấy người đàn ông cùng nhau dời vật nặng ra sân, Ngôn Tiểu Nặc và những giáo viên nữ khác thì quét dọn vệ sinh.
Cuối cùng cũng dọn xong, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất mệt, Lục Đình thì đã đến gara lấy xe trước rồi đỡ cô lên xe.
“Có cần đưa các đồng nghiệp khác về cùng không?” Ngôn Tiểu Nặc hơi xấu hổ.
Lục Đình gọi những người khác tới, kết quả họ đều rối rít từ chối và tỏ vẻ mình ở rất gần, không cần đi xe.
Ngôn Tiểu Nặc không nói nữa, cô lên xe rồi cúi đầu xuống.
Lục Đình đưa cô đến nơi cô đang ở, Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười nói với anh ta: “Cảm ơn anh, anh cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi” “Ừm” Lục Đình cười đáp, sau đó tháo dây an toàn.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩn ra.
“Xuống xe thôi.” Trong mắt Lục Đình lóe lên vài tia sáng, trên môi là một nụ cười. Ngôn Tiểu Nặc “ừm” một tiếng rồi xuống xe: “Anh không cần tiễn em đâu, em có thể tự mình đi lên."
“Thật trùng hợp, chúng ta cùng đường” Nụ cười của Lục Đình càng xán lạn hơn. Ngôn Tiểu Nặc trợn to hai mắt, Lục Đình lập tức kéo tay cô đi lên lâu.
Ngôn Tiểu Nặc không quá quen, muốn giãy ra nhưng không được.
Cô không ngờ Lục Đình sống đối diện nhà cô, chỉ nghe anh ta nói: “May là nhà đối diện cũng cho thuê.”
Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Hóa ra là hồi trưa anh đi xử lý chuyện này”
Nụ cười của Lục Đình hơi thu lại, anh ta tỏ ra rất nghiêm túc: “Em sống ở đây một mình anh không yên tâm. Anh ở đối diện nhà em, nếu có chuyện gì anh cũng có thể bảo vệ em”
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi: “Cảm ơn anh”
“Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi”
“Nhà anh đã dọn dẹp xong chưa? Có cần em giúp không?”
Lục Đình lắc đầu: “Không cần, cũng không có gì cần dọn, em nghỉ ngơi trước đi, buổi tối qua nhà anh ăn cơm”
Ngôn Tiểu Nặc thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, bèn nói một câu: “Ưm, anh cũng nghỉ sớm đi”
Cô cực kỳ mệt mỏi, việc đầu tiên cô làm khi vào nhà đó là tắm rửa, sau đó lên giường ngả đầu ngủ thiếp đi.
Trong phòng làm việc cao nhất của Tập đoàn Đế Quốc, Mặc Tây Quyết cầm cốc cà phê trong tay, cappuccino toát ra hương thơm ngọt ngào nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của Mặc Tây Quyết lại lạnh giá như mùa đông.
Quản gia Duy Đức đứng trước mặt Mặc Tây Quyết, cúi đầu xuống, vẻ mặt căng thẳng.
Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết hơi mím lại, chỉ nói một từ: “Nói” Quản gia Duy Đức không dám chần chừ nữa, đưa ảnh cho Mặc Tây Quyết, sau đó nói: "Hôm nay Lục Đình đi làm giáo viên mỹ thuật ở trường mầm non kia, cậu ta sống đối diện nhà cô Ngôn.”
Mặc Tây Quyết vừa nghe vừa cầm lấy bức ảnh.
Trong ảnh là Lục Đình đang nắm tay Ngôn Tiểu Nặc, ngón tay của Mặc Tây Quyết bỗng siết lại, bức ảnh lập tức bị vò thành một nắm.
Quản gia Duy Đức đứng nhìn, không dám lên tiếng.
Mặc Tây Quyết vò bức ảnh đó thành một nằm rồi đập mạnh xuống bàn, quản gia Duy Đức càng cúi đầu thấp hơn.
Sau một hồi im lặng, Mặc Tây Quyết ném bức ảnh đó xuống đất rồi thản nhiên nói: “Ông ra ngoài đi”
Quản gia Duy Đức không dám hỏi nhiều, nhanh chóng rời đi.
Mặc Tây Quyết nhìn cốc cappuccino đã nguội kia, hai mắt nheo lại.
Đến khi Ngôn Tiểu Nặc ngủ dậy thì đã bảy giờ tối. Cô vội vã mặc quần áo đàng hoàng rồi gõ cửa nhà đối diện.
Lục Đình vẫn tràn đầy năng lượng, anh ta cười nói: “Đang định đi kêu em thì em đã đến.”
Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng: “Em ngủ quên, thật xin lỗi.”
“Mau vào đi.”
Ngay sau đó, Ngôn Tiểu Nặc liền nhìn thấy những món ăn tinh xảo trên bàn, trông ngon hơn hồi trưa nhiều, cô còn thấy cả hồng trà nữa.
Lục Đình đưa hồng trà cho cô: “Mới ngủ dậy chưa kịp uống nước đúng không? Uống chút cho nhuận giọng.”
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy tách trà, mùi thơm của trà tản ra khắp nơi, cô còn ngửi thấy mùi mật ong. Sau khi uống hai ngụm, cảm giác khô khốc trong cố họng lập tức biến mất.
Lục Đình ngồi đối diện cô, chậm rãi uống trà.
“Hồng trà này ngon quá.” Ngôn Tiểu Nặc khen ngợi: “Ngon hơn cả nước trái cây, đây là loại trà nào thế?”
Lục Đình cười cười: “Kim Tuấn Mi”
Ngôn Tiểu Nặc biết Kim Tuấn Mi, đó là hồng trà vùng núi, cực kỳ đắt, nhưng dù là mùi thơm hay hương vị thì đều xuất sắc nhất trong các loại hồng trà.
Cô cười cười, không nói gì.
Lục Đình lên tiếng: “Ăn cơm thôi, trì hoãn nữa thì sẽ nguội mất”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu rồi cùng Lục Đình ăn cơm.
Sau bữa cơm nhanh như gió, cô sờ bụng nói đùa với Lục Đình: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, trước sau gì em cũng biến thành một con heo béo “
Lục Đình cười: “Sao có thể”
Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, ngượng ngùng nói: “Em đứng một lúc, không ngồi được nữa rồi”
Lục Đình vừa uống trà vừa mỉm cười nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc hơi xấu hổ bước đến cửa sổ, trên màn hình to lớn, cô lại nhìn thấy quảng cáo mà Mặc Tây Quyết là nhân vật chính.
“Anh ta vẫn chưa thể buông em được” Lục Đình nói khế sau lưng cô.
Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt: “Em sẽ không trở về.”
Lục Đình giật mình, vỗ vai cô như an ủi: “Vậy thì cứ giữ vững tinh thân, cố gắng sống tốt hơn những ngày tháng về sau."
Ngôn Tiểu Nặc xoay người cười khẽ: “Chẳng lẽ em rất sa sút hả? Chẳng phải ở trường mầm non em đã làm rất tốt đó sao?”
Lục Đình không lập tức trả lời cô, chỉ nhìn cô với vẻ mặt rất nghiêm túc. . Truyện Nữ Phụ
Dưới ánh mắt của Lục Đình, Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu.
Lục Đình thở dài một hơi: “Nếu em vẫn muốn... Anh sẽ luôn giúp em.”
Một lát sau, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đáp: “Em biết, cảm ơn anh” Cô chợt nhớ ra điều gì đó, ngước nhìn Lục Đình: “Anh định ở lại đây luôn hả?”
Lục Đình trả lời: “Em ở đâu thì anh ở đó”
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi hỏi anh ta: “Chẳng phải anh đi làm ở tập đoàn Lục thị sao? Không trở về à?”
Lục Đình cười cười: “Anh đã nói với ba mẹ trước khi đi rồi, không sao, em yên tâm.”
Ngôn Tiểu Nặc muốn nói lại thôi.
Lục Đình nói tiếp: "Không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi, anh cũng mệt rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm về vấn đề này nữa: “Em sẽ giúp anh dọn bàn, anh đi tắm đi.”
Lục Đình gật đầu: “Ừm, làm phiền em”
Cô bước tới gần cái bàn nhẹ nhàng dọn dẹp, Lục Đình cũng không nói gì, lấy quần áo từ phòng ngủ ra rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Ngôn Tiểu Nặc kiềm chế cảm xúc phập phồng như đời sông lấp biển trong lòng mình, dọn hết đống bát đũa.
Khi cô dọn dẹp xong xuôi, Lục Đình vẫn chưa tắm xong.
Có lẽ là anh ta sợ xấu hổ
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, đi thẳng về phòng của mình.
Hoa lan điếu và hoa hồng môn bên cạnh cửa sổ vẫn còn đó, trông rất lộn xộn, cô bèn đặt mấy chậu hoa này lên bệ cửa sổ.
Khi nhìn thấy chiếc Bugatti màu đen ở dưới lầu, trái tim cô run lên.
Không thế, không thế nào là anh... Nghĩ lại, có lẽ do cô quá nhạy cảm, Bugatti không phải chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới, không đâu, chắc chắn là không.
Ngôn Tiểu Nặc kéo rèm cửa lại cái “roẹt” rồi xoay người, cô có thể nghe thấy trái tim đập loạn của mình như sắp nhảy ra khỏi miệng.
Cuối cùng cô vẫn không kìm được, mở rèm cửa rồi nhìn xuống, chiếc Bugatti đã biến mất.