Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 23: Tìm lục đình giúp đỡ
“Ngày hôm nay chị sẽ vào viện đúng không? Muốn biết dựa vào sự thông minh của chị, chắc chắn đã biết việc bố tôi yêu cầu bà rồi, chị à, chúng ta là người một nhà, ba cũng không muốn làm quá tuyệt, không bằng như vậy đi, chị khuyên thử bà nội thế nào? Tóm lại cũng vì sức khoẻ của bà nội là quan trọng, có phải không?”
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt điện thoại, cản răng nói: “Ý cô là, để tôi khuyên bà nội mang giấy tờ sở hữu đất ở quê nhà ra?”
“Chị thật thông minh.” Ngôn Uyển Cừ cười lên hai tiếng, đột nhiên trâm giọng lại, giọng điệu trân đầy uy hiếp, “Nếu như chị khuyên bà không được, chúng tôi sẽ không có tiền cho bà đóng viện phí đâu. Tôi nghe nói bà nội vừa trải qua ca phẫu thuật nặng, sức khoẻ rất yếu, cô chỉ là học sinh, dĩ nhiên không có năng lực chăm sóc bà.”
“Ngôn Uyển Cừ, các người đừng có mà ép người quá đáng” Ngôn Tiểu Nặc tức đến nỗi mặt trắng bợt ra.
“Chị à, thay vì ở đây giận giữ với em chỉ bằng mau kịp thời gian đi khuyên bà nội đi, em chờ tin tốt của chị”
“Tôi thèm vào! Tôi nói cho cô biết, có tôi ở đây, tôi tuyệt đối không để các người mang quyeefn sở hữu đất đi!” nói xong, Ngôn Tiểu Nặc tắt điện thoại đi.
Nơi nghỉ dưỡng cuối cùng của bà ngoại, chỉ còn căn nhà ba phòng thôi, đất đai caafm ngân hàng để bà sống ở đâu?
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy sự vô vọng và bi đát, cô cứ nghĩ răng báo danh thuận lợi
Noox lực tham gia cuộc thi lấy được tiên thưởng, sự việc sẽ được giải quyết, nhưng mà bây giờ, cô nghĩ quá đơn giản rồi.
Cô không nghĩ rằng gia đình nhà cậu lại đối sử với bà ngoại tuyệt tình đến bước này, vì kiếm tiến, thậm chí có thể ép họ vào con đường cùng.
Mặc dù cô họ Ngôn, nhưng cô chỉ là một đứa con gái mồ côi được bà ngoại nuôi dưỡng, dùng lời của gia đình nhà cậu mà nói, chỉ là loại con hoang không rõ danh tính mà thôi, bọn họ không có tình cảm gì với cô thì cũng bỏ đi, nhưng bà ngoại là mẹ ruột của cậu, lại vừa làm phẫu thuật cánh tay, bọn họ có thể làm như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới đây, không nhịn đước nước mắt chảy ra.
Lúc này, Phó Cảnh dao bước ra, nhìn thấy lưng Ngôn Tiểu Nặc đối diện với mình, đôi vai yếu ớt còn đang run lên, cô vội vàng bước tới doạ một trận: “Uyển Cừ, sao cô lại khóc vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ cô ấy xuất hiện vào vào lúc này liên lau nước mắt.
Phó Cảnh Dao không nghĩ ngợi nhiêu cứ cho là vì việc vừa rồi làm cho cô ấy buồn: “Uyển Cừ, cậu đừng khóc, mình vừa hỏi chủ nhiệm Thôi rồi, cô ấy nói có cách giải quyết”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe có cách gấp gáp hỏi: “Còn có cách gì vậy?”
Phó Cảnh Dao thở một hơi, đông tình nhìn cô: “Chủ nhiệm Thôi nói, lần thi này do tập đoàn Đế Quốc và tập đoàn Lục Thị liên hợp tổ chức, nếu như cô muốn báo danh lần nữa chỉ có thể tìm tống giám đốc tập đoàn Đế Quốc Mặc Tây Quyết hoặc tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị Lục Sách Bình.”
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, tập đoàn Đế Quốc? Mặc Tây Quyết? cô nắm chặt điện thoại, có nên gọi cho Mặc Tây Quyết một cuộc điện thoại không?
Nhưng anh ấy đang ở cùng với bạn gái, sẽ lo chuyện của cô không?
Nhưng nghĩ đến số tiền có thể để cho bà ngoại dưỡng sức, cô quyết định mạo muội nguy hiểm chọc giận Mặc Tây Quyết, cô cũng muốn thử.
Cô dùng hết dũng khí ấn số điện thoại, đi lên phía trước vài bước, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho Mặc Tây Quyết.
Vang lên một hồi lâu, nhưng lại không phải là Mặc Tây Quyết mà là một giọng dung nhã động lòng của một cô gái, “A lô? Cô tìm anh Quyết sao? Anh ấy đi tắm rồi, hay là chờ anh ra tôi sẽ báo anh một tiếng?”
Ban ngày ban mặt đi tắm... trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên thấy buồn mạnh mẽ, cô cắn nhẹ môi, không nói gì liên tắt điện thoại đi.
Phó Cảnh Dao thấy sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc. Không tốt, nhưng lại không nghe được trong điện thoại nói gì, biểu cảm rất lo lắng, “Uyển Cừ, cậu không sao chứ? Sắc mặt của cậu sao lại trắng thế này?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, miễn cưỡng cười: "Tớ không sao.”
Phó Cảnh Dao mặt lộ khó sắc, “Nghe nói Mặc Tây Quyết rất thân bí, văn phòng làm việc của anh ta ở trên đỉnh lầu tập đoàn Đế Quốc, không ai được phép vào, muốn gặp anh ta một lần khó giống như lên trời vậy.” tự nhiên ánh mắt của cô sáng lên, “Đúng rồi, tìm không được Mặc Tây Quyết chúng mình có thể tìm tập đoàn Lục Thị, Lục học trưởng là con trai của tập đoàn Lục Thị, chúng ta đi tìm họ đi!”
Ngôn Tiểu Nặc sững người nhìn Phó Cảnh Dao, “Lục học trưởng có thể giúp mình sao?”
Phó Cảnh Dao nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói: “Cho dù thế nào, chúng mình nên đi tìm Lục học trưởng trước đã, thế nào cũng phải thử đã, cậu nói có đúng không?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Cậu nói rất đúng, mình đi thử xem sao"
Phó Cảnh Dao lấy điện thoại ra gọi đến số cho Lục Đình, “Lục học trưởng, anh giờ có lớp không? Em và Uyển Cừ tìm anh có chút việc“
Ngôn Tiểu Nặc không nghe được Lục Đình nói những gì trong điện thoại, chỉ thấy Phó Cảnh Dao gật đầu liên tục, “Được, giờ chúng em sẽ qua."
Tắt điện thoại xong, Phó Cảnh Dao kéo tay Ngôn Tiểu Nặc đi ra ngoài, “Lục học trưởng bây giờ đang ở đài phát thanh của trường, chúng mình tới đó tìm anh ấy."
“Đài phát thanh?”
Lục hoc trưởng không chỉ là phát ngôn viên của đài phát thanh, còn là chủ tịch của hội học sinh nữa đấy”
Lợi hại vậy sao, có thể giúp mình được không? Ngôn Tiểu Nặc nghĩ trong lòng.
Đến đài phát thanh, chỉ thấy Lục Đình cầm trên tay tờ giấy A4 cùng với người con gái khác đang nói gì đó, biểu
cảm trên gương mặt cô tràn đầy sùng bái, còn biểu cảm của Lục Đình vẫn hiền hoà như một. . Truyện Dị Năng
Phó Cảnh Dao ho nhẹ một tiếng, Lục Đình quay đầu lại, nhìn thấy hai người họ, nói với người con gái bên cạnh hai câu, người con gái đó nhìn Phó Cảnh Dao với Ngôn Tiểu Nặc không vui rồi đi mất.
Ngôn Tiểu Nặc có chút ngại ngùng, “Lục học trưởng, em xin lỗi, làm phiền anh rồi."
Lục Đình cười nhẹ, “Không sao, ngữ khí gọi điện của Phó Cảnh Dao rất gấp, anh nghĩ việc của em khá là nghiêm trọng.” Nói xong, anh chỉ vào chiếc ghế sô fa nhỏ bên cạnh, “Ngồi xuống đi rồi nói ”
Ngôn Tiếu Nặc và Phó Cảnh Dao đành phải ngồi xuống.
“Lục học trưởng cuộc thi thiết kế vốn dĩ em đã đăng ký rồi, nhưng hôm nay lại không có đơn tham gia của em, chủ nhiêm Thôi nói trên hệ thống không có thông tin báo danh của em, có cách gì có thể báo danh lần nữa không?” Ngôn Tiểu Nặc đã nói sự việc xong rồi, nhưng giản lược chuyện có chân tay của Ngôn Uyển Cừ động vào.
Lục Đình khá là bất ngờ, tính tin cậy của hệ thống báo danh đều đã được thông qua kiểm nghiệm rồi, từ trước tới nay đều chưa nghe nói có vấn đề gì, lẽ nào là cô ấy đắc tội với ai?
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về vấn đề này, sử lý việc này trước quan trọng hơn, Lục Đình gật đầu, “Anh đã hiểu ý của em rồi, anh về nhà nói với ba anh một tiếng, xem xem ông ấy có đồng ý giúp hay không.”
Quả nhiên không có câu trả lời chắc chắn, nhưng ít nhất còn có một tia hy vọng, Ngôn Tiểu Nặc cảm kích cười với Lục ĐÌnh.
“Em không nên lo lắng quá, anh sẽ cố gắng hết sức làm việc này” Giọng của Lục Đình hiền hoà dễ chịu, khiến người nghe cảm thấy rất thoái mái.
Phó Cảnh Dao ngồi cạnh chớp mắt với Lục Đình, “Lục học trưởng, anh phải chắc chắn làm thành công việc này nhé!”
Lục Đình cười, “Sẽ cố gắng hết sức.”
“Ai dà, sắp vào lớp rồi, Uyển Cừ, chúng ta mau đi thôi” Phó Cảnh Dao mới để ý thời gian, thét lên một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc liên đứng dậy, “Lục học trưởng, làm phiền anh rồi, chúng em phải lên lớp đây."
“Lục Đình tự nhiên không biết nói gì, “Ừm, hai em đi đi”
Phó Cảnh Dao kéo Ngôn Tiểu Nặc vội vã chạy, cũng may, trạm phát thanh chỉ cách lâu dạy học có 3 tầng, hai người họ vừa ngồi vào lớp thì tiếng chuông vào lớp vang lên.
“Hù.... Cũng may không bị trễ giờ” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lấy sách vở ra đặt lên bàn, thở một hơi khá dài.
Phó Cảnh Dao vuốt mãi lên ngực, gương mặt nhỏ đỏ ửng, mở cốc nước ra uống một ngụm nước mới hồi lại.
“Cảnh Dao, cậu không sao chứ?” Ngôn Tiểu Nặc khe khẽ hỏi cô.
Phó Cảnh Dao không nói gì, lấy điện thoại ra đánh ra một hàng chữ: cũng may chạy không nhanh, không thì bệnh tim của tớ phát tác rồi.
Ngôn Tiểu Nặc cười phì lên, Phó Cảnh Dao chỉ trợn mắt nhìn cô một cái.
Tiết 1 kết thúc, vừa hay đến thời gian ra chơi, Phó Cảnh Dao còn rất nhiêu bài chưa chép xong, Ngôn Tiểu Nặc ngồi bên cạnh chờ cô ấy.
“Này, trở vê nước phải viết nhiều thế này, thật là mệt chết đi được.” Phó Cảnh Dao vừa chép vừa căn nhãn.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình: “Ngày xưa cậu không ở trong nước sao?”
“Ở nước Mỹ học đến cấp 3, mình mới trở về được hơn một tháng” Phó Cảnh Dao đáp, rồi nhanh chóng viết xong một hàng chữ, “Ba mình nói, con gái ở ngoài trưởng thành rồi, nên phải gọi mình vẽ”
Ngôn Tiếu Nặc nhớ tới vụ ghép hôn lần trước, cười: “Ba cậu cũng vì nghĩ đến sự an toàn cho cậu, mình nghe nói nước ngoài rất loạn.”
Phó Cảnh Dao than thở: “Mình biết cậu đang an ủi mình, chỉ cần đối phương không quá kích động thì không sao cả.”
“Tại sao không nhân cơ hội việc ghép hôn vẫn chưa quyết định tìm lấy một người mà mình thích?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi cô.
Phó Cảnh Dao dừng bút lại, ngẩng đầu lên nghĩ, “Chủ yếu là không tìm được kiểu người mà mình thích, người mà mình thích, nhất định phải thật mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đủ để bảo vệ mình, tốt nhất là kiểu đẹp trai nữa.”
Nghe cô nói vậy, Ngôn Tiểu Nặc cười, “Hoá ra là vậy.” cô lấy điện thoại ra xem, bên trên trống rỗng, trong lòng cô tự nhiên có cảm giác buồn.
Mặc Tây Quyết thực sự đang bận...vì vậy không có thời gian trả lời cô, cũng đúng, anh đang ở với bạn gái của anh làm gì có thời gian nhớ tới cô chứ.
Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy buồn, nụ cười trên mặt Ngôn Tiếu Nặc nhạt đi rất nhiều.
Phó Cảnh Dao không để ý gì đến sắc mặt của cô, tiếp tục cúi xuống chép bài, “Thế nên, có thể gặp thì cứ gặp, không gặp được thì thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm gì.
“Đúng rồi, Uyển Cừ mình thấy Lục học trưởng đối với cậu rất tốt, cậu thấy thể nào?” Phó Cảnh Dao đột nhiên nói lên một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc tức thì nhìn cô, “Cảnh Dao, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có trêu như vậy nữa, Lục học trưởng sao có thể?”
“Mình thấy khá là giống, à, mình nói thật đấy, nếu như anh ấy thổ lộ ra với cậu, cậu sẽ đón nhận chứ?” ánh mắt của Phó Cảnh Dao sáng long lanh, tràn đây mùi vị nhiều chuyện.
Ngôn Tiểu Nặc cúi mắt xuống che đi thần sắc trầm tư trong mắt cô lại.
Đón nhận? cô đâu còn tư cách gì đế đón nhận tình cảm của ai nữa.
Cơ thể cô không còn thanh tiết nữa, ngay cả đến sự tự do của cô cũng không có, tấm khế ước đó, lại càng là chiếc gai đâm lên tim cô, chỉ động thôi cũng khiến cô thấy đau đớn tủi nhục.
Một hồi lâu cô trả lời: “Mình không biết."