Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 22: Đơn thi sơ khảo bị mất
Sau một tuần bắt đầu báo danh có thế tham gia sơ khảo rồi, sau khi thông qua sơ khảo người đạt giải nhất sẽ được nhận 8000 tệ tiền thưởng, vào vòng chung kết có thể nhận 2 vạn tiên thưởng, như vậy không những giải quyết vấn đề cấp bách hiện tại của cô, còn có tiên cho bà ngoại dưỡng sức.
Cô nhanh chóng đăng nhập vào hệ thống mạng của trường, điền thông tin cá nhân của mình lên, trên hệ thống hiện lên sáng ngày 30 đến phòng báo danh của trường nhận mẫu giấy điên sơ khảo.
Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên tốt lên rất nhiều, tâm trạng tốt được giữ tới tận khi Mặc Tây Quyết quay về, thấy ánh mắt cô hiện lên niềm vui rạng rỡ tâm trạng của Mặc Tây Quyết cũng tốt lên rất nhiều.
“Một lần về nhà mà cũng có thể khiến em vui như vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc cười: "Cũng được, cũng được”
“Cũng được? em chỉ thiếu mỗi viết lên trán 4 chữ” “Tôi rất vui vẻ” Mặc Tây Quyết tiện tay ôm cô vào lòng, “Hôm nay về sớm như vậy, anh còn nghĩ phải đi đón em cơ”
Ngôn Tiểu Nặc đâu giám kể với anh chân tướng sự việc, chỉ cười: “Cũng không có chuyện gì nên về sớm thôi”
Mặc Tây Quyết không nói gì, chỉ là trong lòng chợt có chút tò mò, con gái đã lâu không về nhà, nhà họ Ngôn ngay cả một bữa ăn cũng không giữ cô ở lại?
Nghe Duy Đức nói, nhà họ Ngôn nhận được đơn hàng lớn thích thú hết mức, còn nghĩ rằng miếng bánh trên trời tự nhiên rơi xuống, những việc khác thì không nói làm gì, thậm chí ngay cả tình hình của con gái cũng không hỏi qua một câu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừm một tiếng, ngắm nụ cười trên gương mặt nhỏ của cô, trong lòng có chút thương sót, bất giác ôm chặt lấy cô.
Cánh tay của anh ôm chặt lấy eo cô, nhiệt độ cuồn cuộn của anh truyền qua chiếc váy mỏng cô đang mặc đi vào người cô, tim cô bất giác càng đập nhanh.
Gương mặt nhỏ trắng nõn của cô dần dân trở lên đỏ ửng, đẹp như ánh đèn hổ phách, đôi mắt của Mặc Tây Quyết xuyên vào ánh lửa đỏ, đôi môi mỏng của anh đã đặt lên môi của cô.
Không gian càng lúc trở lên nóng bỏng, Ngôn Tiểu Nặc mở đôi mắt sáng như pha lê ra ậm ừ nói: “Em, em đi nấu cơm đây!”
Môi của Mặc Tây Quyết nhếch lên không nói gì, chỉ nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô,
Đôi mắt đỏ rực như muốn biến cô tan chảy ra vậy.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy nếu còn nhìn vào ánh mắt của anh lần nữa chắc tim cô sẽ nổ tung ra, vội vàng chạy vào nhà bếp, một mạch uống hết hai cốc nước to, uống ngụm to miệng căng ra mới cảm thấy thoái mái hơn chút.
Trên mặt vẫn rất nóng, toàn thân toả nhiệt, cô cầm điều khiển điều hoà chỉnh nhiệt độ giảm xuống thêm hai độ, sự mát lạnh của căn phòng làm cô trấn tĩnh lại.
Cô nấu vài món ăn, đang định gọi Mặc Tây Quyết qua ăn cơm thì nhìn thấy anh đang quay lưng nói chuyện điện thoại.
“Hành lý không cần thu dọn nữa, trong lâu đài đều chuẩn bị cho em hết rồi, trực tiếp đến là được.”
“Ừm, trước khi lên máy bay báo anh một tiếng”
“Ngốc ạ. Anh bận đến đâu cũng phải đến đón em”
Giọng điệu hoàn toàn rất dịu dàng, gương mặt tràn đầy âu yếm, Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi sâu, bưng bát lên một mình ăn cơm.
Mặc Tây Quyết còn dặn dò vài câu, mới trở lại như bình thường, anh thấy cô đưa mắt xuống đang ăn cơm, co mày lại trách yêu: “Sao lại không gọi anh ăn cùng?”
“Ô,em thấy anh đang nói chuyện điện thoại, nên mới không gọi anh” Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên, cố gắng ra vẻ làm cho giọng điệu bình thường.
Mặc Tây Quyết gật đầu, không không giải thích thêm điều gì, ngồi xuống ăn cùng cô, “Tay nghề càng ngày càng cao rồi”
Khoé miệng của Ngôn Tiểu Nặc nhích lên một chút như lúc cười lúc không, “Cũng bình thường thôi.”
“Ngôn Uyển Cừ, sau này em phụ trách ăn cơm cùng anh” Mặc Tây Quyết đột nhiên nói ra một câu.
“ặc, ăc....ặc.... Ngôn Tiểu Nặc đang lúc uống canh, đột nhiên bị ngữ khí của anh doạ sợ, nghẹn đến cả mặt đỏ lên.
Mặc Tây Quyết vội vàng đặt bát đũa xuống, đứng dậy vỗ lưng cô, rồi rót nước cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc khó khăn lắm mới thở bình thường trở lại, uống hai ngụm nước, chưa kịp nói lời gì, giọng Mặc Tây Quyết kèm theo chút giận dôi ghé cạnh vào tai cô,
“Ngôn Uyển Cừ, anh thấy em thực sự là ngốc hết mức rồi, ăn cơm thôi cũng không từ từ được sao? Ngộ nhỡ bị nghẹn mà chết thì làm sao?”
Cách nói chuyện của người đàn ông này luôn kiểu như vậy, Ngôn Tiểu Nặc chán không muốn nói, cô phụ trách ăn cơm cùng anh? Vậy anh có bản lĩnh lúc cô không ở đầy nhịn ăn xem! Cho anh chết đói!
Chỉ là nghĩ trong lòng như vậy, nhưng cô lại không giám nói trước mặt anh ấy, chỉ trả lời một tiếng: “Em biết rồi"
Sắc mặt của Mặc Tây Quyết mới tốt hơn chút.
Trong nháy mắt đã đến ngày 30, Mặc Tây Quyết sáng sớm đã ra ngoài, khoác lên người chiếc áo màu xanh đậm, chiếc quần dài màu đen mặc lên đôi chân dài thẳng tắp mà lại rắn chắc, bộ tóc màu hạt dẻ đậm của anh làm cho ngũ quan của anh càng trở nên tuấn 1ú thanh thoát, chiếc kính dâm màu đen càng làm cho bản chất vốn cao quý của anh càng trở lên thân bí và khí chất.
Quả nhiên là đi gặp bạn gái, nên mới ăn mặc như vậy, mặc dù ngày thường anh cũng mặc như vậy, nhưng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hôm nay anh đẹp trai không giống mọi lần.
Có lẽ có liên quan đến tâm trạng của cô.
“Anh hôm nay có lẽ không rảnh để về, em trước khi đi ngủ nhớ đóng cửa sổ” Mặc Tây Quyết trước khi ra ngoài dặn dò cô.
“Vâng, em biết rồi.” tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc cố gắng tỏ ra rất tốt, anh không có ở đây, cô có thể được tự do một chút.
Mặc Tây Quyết thay giày xong, ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi của cô, giọng trâm nhẹ, “Đừng có nhớ anh
quá.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng anh từ sau suýt nữa thì nôn ra ngoài, người đàn ông đáng chết, trước lúc đi gặp bạn gái còn ôm hôn cô, còn nói cô không được nhớ anh, đúng là đàn ông đáng ghét.
Vừa giận dữ trong lòng mắng Mặc Tây Quyết, vừa thu dọn lại đồ đạc của mình rồi đến trường.
Ngôn Tiểu Nặc vào lớp thấy Phó Cảnh Dao đang ngồi ở đó, trước mặt cô còn có sách vở, Ngôn Tiểu Nặc còn cho rằng cô đi nhầm lớp.
“Uyển Cừ, qua đây!” Phó Cảnh Dao vấy tay nụ cười rạng rỡ.
“Cảnh Dao, sao cô vẫn chưa lên lớp vậy? sắp đến giờ vào học rồi” Ngôn Tiểu Nặc ngồi cạnh cô tràn đầy tò mò.
Phó Cảnh Dao chớp mắt nhìn cô cười: “Tôi vừa xin đổi lớp, hi hi về sau chúng ta cùng một lớp rồi”
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhàng, “Hoá ra là vậy, tôi còn lo lắng cho cô nữa chứ.”
“Đúng rồi, tiệc giao lưu lần trước sao cô lại về trước vậy, Lục học trưởng lúc đó tìm cô khắp nơi, còn cho rằng cô xảy ra chuyện gì rồi cơ” Phó Cảnh Dao nhìn cô, trong mắt đầy tò mò.
Ngôn Tiểu Nặc chột dạ, lúc đó cô chỉ biết mau chóng rời khỏi, không nghĩ đến Lục Đình tìm cô.
“Ừm, lúc đó mình có chút không khoẻ, liền về trước.” Ngôn Tiểu Nặc đáp, “Tôi đã gửi tin nhắn cho cô rồi”
“Mãi sau tôi mới thấy, thấy Lục học trưởng lo lắng như vậy, tôi nói với anh ấy cô có chút không khoẻ nên về trước rồi, anh ấy mới yên tâm.” Phó Cảnh Dao đáp, nhìn Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp, “Lục học trưởng rất để ý tới cô đó."
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy kinh khủng, “Cô không được nói linh tinh nữa”
“Được rồi, được rồi, mình học thôi.” Phó Cảnh Dao biết cô da mặt mỏng, không chịu được mới chọc cô, “ đúng rồi, cuộc thi kia cô nhìn thấy chưa?”
“Nhìn thấy rồi, tôi đã báo danh trên mạng rồi, chờ tan học đi lấy đơn đăng ký, cô đi báo danh chưa?” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu.
Phó Cảnh Dao nói: “Tôi cũng báo danh rồi, chờ chút nữa mình cùng đi lấy.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu.
Tiết 1 kết thúc, Phó Cảnh Dao thấy chữ viết của Ngôn Tiểu Nặc trên vở rất gọn gàng vội vàng thốt lên: “Uyển Cừ, vở viết của cô đẹp thật đấy, cho tôi mượn chép được không, mình còn rất nhiều thứ vẫn chưa kịp ghi lại.”
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên sẽ không từ chối cô, “Được, cô cầm lấy chép đi.”
“Để sau rồi chép, chúng mình đi lấy bảng báo danh trước đã” Phó cảnh Dao vội vàng đứng dậy cùng cô đến phòng báo danh.
Phòng báo danh đang xếp một hàng dài từ cửa sổ đến toà dạy học phía trước, Ngôn Tiểu Nặc nhìn, “Trời ơi, đến lúc nào mới tới lượt đây.”
Phó Cảnh Dao cũng không ngờ tới cảnh tượng lại đến mức này, “Chờ đến lượt chúng mình, chắc chờ tới tận chiều mất” cô nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra gọi đến một số, “A lô, chú nhiệm Thôi phải không ạ? Là thầy hôm nay phụ trách báo danh đúng không ạ, vâng, chúng em bây giờ qua ạ.”
“Uyển Cừ, đi cùng tớ!” Phó Cảnh Dao kéo tay Ngôn Tiểu Nặc chạy về phía bàn làm việc phía phòng báo danh.
Ngôn Tiểu Nặc hỏi: Cảnh Dao, sao chúng ta lại không xếp hàng?”
“Xuyt..... đi cùng tớ, đừng nói gì” Phó Cảnh Dao giơ tay lên ra hiệu nhỏ tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm nữa, vì những người xếp hàng đang nhìn họ.
Trong phòng làm việc đang mở điều hoà, chủ nhiệm Thôi cười rất thân mật với Phó Cảnh Dao, “Các em tới lấy bảng tham dự sơ khảo sao?”
“Ngôn Uyển Cừ?” ánh mắt tinh tú của cô Thôi vụt lên một chút kinh ngạc, sau đó lập tức tự mình kiểm tra hệ thống, “Không có đăng ký báo danh của em ở đây!"
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, khó tin được: “Không thế nào, em báo danh rồi mà, sao lại không có ghi chép gì?” Ngôn Tiểu Nặc tiến gần thêm máy tính, kết quả là cuộc đối thoại vừa rồi với bên trong hiện lên không có ghi chép.
Không có gì! Ngôn Tiếu Nặc sững người nhìn người vừa đối thoại không biết nên nói gì mới được.
Phó Cảnh Dao vội vàng nói, “Chủ nhiệm Thôi, giờ báo danh lại kịp không?”
Chủ nhiệm Thôi thở hơi dài, rất đáng tiếc lắc đầu: “Hệ thống báo danh đã đóng lại rồi, hôm nay chỉ phụ trách in và phát phiếu tham dự sơ khảo thôi."
Ngôn Tiểu Nặc như cảm thấy bị sét đánh vậy, toàn thân cô yếu đi, mồ hôi lạnh tuôn ra, sao lại có thế như vậy?
Phó Cảnh Dao thấy sắc mặt cô trắng nhợt đi, thân hình mỏng may dường như quy xuống, cô vội vàng chạy tới dìu Ngôn Tiểu Nặc.
Lúc này, điện thoại của Ngôn Tiểu Nặc vang lên, cô quay người đi nghe điện thoại.
“Chị, giờ tâm trạng thế nào?” là giọng nói của Ngôn Uyến Cừ.
Tâm trạng thất thân của Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu trâm tĩnh lại, “Ngôn Uyến Cừ, cô nói vậy là có ý gì?”
“Không có ý gì cả, chỉ là người phụ trách báo danh cuộc thi lần này, chồng của cô ấy làm việc tại Diệu Hoa, tôi cảm thấy chị không có tư cách tham gia cuộc thi lần này, vì vậy làm một số động tác nhỏ, vì vậy bây giờ mới cho cô biết, chính là để lúc cô tràn đầy hi vọng nếm mùi vị nhảy vào vực sâu.”
Giọng của Ngôn Uyển Cừ thanh trong đắc ý, Ngôn Tiểu Nặc nghe mà bốc hoả giận giữ: “Ngôn Uyển Cừ, cô đừng có mà quá đáng! Giờ tôi không có thời gian nghe cô khua chân múa tay!” Ngôn Tiểu Nặc đang lúc định tắt điện thoại.
“Người chị em tốt của tôi, cô nếu như dám tắt điện thoại, cô đừng có mà hối hận nhé.”
“Cô rốt cuộc muốn nói gì?”