Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 206: Đi thăm Phó Cảnh Dao
Ngôn Tiểu Nặc ngủ xong một giấc dậy thì liên đến tập đoàn Đế Quốc.
Cô Toàn Cơ thấy cô đến thì cười nhẹ nhàng nói: “Cơ thể đã khỏe chưa?”
Ngôn Tiểu Nặc cười trả lời: "Nghỉ ngơi hai ngày, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi”.
“Vậy thì tốt”. cô Toàn Cơ nói, “Trợ lý của chị bị ốm rồi, hôm nay em đến làm trợ lý của chị nhé”.
Dù sao trên danh nghĩa cô vẫn là đồ đệ và thực tập sinh của cô Toàn Cơ, yêu cầu như thế cũng là hợp tình hợp lý.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu: “Cần em làm gì?”
Cô Toàn Cơ đưa cho cô một xấp bản vẽ, rồi nói: “Đây là một người bạn vẽ, em xem giúp chị”.
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy tập bản về, hơi mở to mắt nhìn.
Chỉ có thể dùng hoàn mĩ để hình dung, cô bất giác hỏi cô Toàn Cơ: “Đây là vị họa sĩ nổi tiếng nào vẽ vậy?”
Cô Toàn Cơ cười cười, nói: “Không phải người nổi tiếng nào, cô ấy chỉ nhờ chị xem giúp mà thôi”.
“Ô". Ngôn Tiểu Nặc trả lời một tiếng, “Vẽ thực sự rất đẹp, bất luận là thủ pháp hay chỉ tiết đêu rất chuyên nghiệp”.
“Cô ấy từ bé đã thích vẽ tranh, mấy năm này còn đi đây đi đó, hiểu biết không ít”. Nụ cười của cô Toàn Cơ từ đầu đến cuối đều rất nhạt, “Cô ấy bảo chị xem, chị thì không tiện từ chối cô ấy, dù sao cũng là bạn từ ngày còn bé”.
Ngôn Tiểu Nặc cứ cảm thấy trong lời nói của cô Toàn Cơ như có ý gì khác, nhưng nhìn thấy đôi mắt hờ hững không có ý muốn nói nhiều, thì cô lại không muốn hỏi nữa.
Chỉ có thể nói mấy lời khen ngợi: “Đi nhiều biết nhiều luôn là một việc tốt, so với ngôi trong nhà vẫn lợi hại hơn nhiêu”. Dừng lại một lúc, cô hỏi cô Toàn Cơ, “Chị chưa xem sao?”
Cô Toàn Cơ nhếch nhếch đôi lông mày xinh đẹp, “Mấy ngày hôm nay chị rất bận, không có thời gian xem cái này, cô ấy lại cứ giục chị, vừa đúng lúc em đến thì giúp chị xem đi nhé”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, cúi đầu tiếp tục xem bản vẽ.
Phong cách có phần hơi ngẫu hứng, Ngôn Tiểu Nặc trước nay đều muốn thiết kế theo phong cách này, chỉ là vẫn luôn cảm thấy không phải rất hoàn mĩ, điều này chắc là có liên quan đến tính cách của bản thân cô.
Trong lòng có tâm sự, làm sao có thể thoải mái xuống bút một cách tự do được chứ?
Ngôn Tiểu Nặc rất cẩn thận xem phần bản thảo, trong lòng rất bái phục.
Cô Toàn Cơ thấy bộ dạng trầm ngân suy nghĩ của cô sau khi xem xong thì hơi hơi gật đầu, phải biết rằng, nhà thiết kế giỏi là có thể chi phối bất cứ loại phong cách nào, cái này cần một tâm trạng rất tốt.
Đột nhiên nhớ ra một việc, cô Toàn Cơ đắn đo một lúc rồi vẫn quyết định nói ra: “Tiểu Nặc, nghe nói Phó Cảnh Dao hiện tại đang bị cấm túc, em có biết không?”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nghe thấy cô Toàn Cơ nhắc đến Phó Cảnh Dao, cô còn có chút không phản ứng lại được, sững người mất hai giây. Cô mới lắc đầu nói: “Em không biết việc cô ấy bị cấm túc”.
Cô Toàn Cơ có hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng hỏi: “Em có muốn đi thăm cô ấy chút không?”
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt: “Thăm Phó Cảnh Dao? Không phải cô ấy bị cấm túc sao?”
Nói thật là, từ khi Ngôn Tiểu Nặc biết Phó Cảnh Dao ở sau lưng bôi nhọ cô và Mặc Tây Quyết, hại cô khi không biết rõ nguộc ngành mà nói ra những lời ấy với Mặc Tây Quyết, ngay cả đến bây giờ vẫn còn trong trạng thái không tự nhiên, Ngôn Tiểu Nặc không có cách nào lại xem Phó Cảnh Dao như bạn của mình mà đổi đãi được nữa.
Nhưng cô cũng không hề nghĩ đến việc phải đối với Phó Cảnh Dao thế này thế kia, dù sao thì Phó Cảnh Dao là người bạn duy nhất của cô sau khi cô đến thành phố S.
Chỉ là Phó Cảnh Dao không chút do dự làm con cờ của Ngôn Uyển Cừ, khiến cô thất vọng vô cùng, cho đến ngày hôm nay, đã không còn cách nào để lại đối mặt được nữa.
Cô Toàn Cơ không phải không hiểu được tâm tình của Ngôn Tiểu Nặc, cô lại thở dài một tiếng rồi nói: “Tiếu Nặc, không phải chị muốn khuyên em tha thứ cho Phó Cảnh Dao, Phó Cảnh Dao hãm hại tập đoàn Đế Quốc đương nhiên là sai lâm của cô ấy, nhưng chị thấy cô ta dù sao cũng đã từng hợp tác với Ngôn Uyển Cừ, em nên đi gặp cô ta”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc đến mức đứng bật dậy khỏi ghế, "cô Toàn Cơ”
Cô Toàn Cơ suy nghĩ rồi lại nói thêm một câu: "Ngôn Uyển Cừ mai mới về đến thành phố S”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn sâu vào cô Toàn Cơ với ánh mắt hoài nghi, cuối cùng gật gật đầu: “Giờ em đi gặp Phó Cảnh Daơ”.
Đây mới chính là mục đích thực sự của cô Toàn Cơ ngày hôm nay đi, cái gì mà trợ lí bị ốm, bảo cô xem giúp bản thảo cũng đều là mượn cớ.
Cô Toàn Cơ thực sự muốn giúp cô thoát khỏi khó khăn trước mắt, đúng lúc cô đang không biết phải làm thế nào, sao lại không thể nghĩ ra được sẽ ra tay từ chỗ Phó Cảnh Dao.
“Thời gian không phải rất nhiều”. cô Toàn Cơ nói với cô, “Chị điều xe của tập đoàn Đế Quốc đưa em đến đó, bên ngoài hỏi thì bảo chị phái em đi làm việc”.
Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, cảm ơn cô Toàn Cơ rồi xuống lầu.
Ngồi lên xe, Ngôn Tiểu Nặc thực sự vẫn chưa nghĩ ra phải nói những điều gì với Phó Cảnh Dao, dựa vào cửa kính xe ôtô nhìn ra phong cảnh bên ngoài, sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Đế Quốc, Mặc Tây Quyết đứng trước cửa sổ kính nhìn xe của Ngôn Tiểu Nặc đi ra dần.
“Em đã theo lời dặn dò của anh để cô ấy đi tìm Phó Cảnh Dao rồi”. cô Toàn Cơ đứng sau Mặc Tây Quyết nói, “Phó Cảnh Dao sẽ nói chứ?”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nhấp một ngụm cappuccino, nói: “Không”.
Cô Toàn Cơ giật mình kinh ngạc: “Vậy thì anh để cô ấy đi đến chỗ Phó Cảnh Dao làm gì chứ?”
Đồng tử của Mặc Tây Quyết sẫm lại, nói: “Việc của Phó Cảnh Dao ở trong lòng cô ấy luôn là một nút thắt, tha thứ cũng tốt, không tha thứ cũng được, đều để cô ấy tự quyết định, như thế cô ấy sẽ thỏa mái hơn một chút”.
Cô Toàn Cơ nhíu nhíu mày, “Chỉ đơn giản thế thôi?”
“Anh không muốn cô ấy chịu áp lực lớn như thể”. Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, “Cô ấy đã không muốn nói với anh, thì có thể vì cô ấy làm việc gì thì làm việc đó là tốt rồi”.
Cô Toàn Cơ trâm mặc nửa ngày, rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Vivier hiện tại bắt đầu học thiết kế rồi”.
Mặc Tây Quyết kinh ngạc một chút, “Cô ấy học thiết kế làm gì?”
“Nghe nói anh mê đắm một nhà thiết kế, nên cô ấy muốn làm theo ý thích của anh”. Cô Toàn Cơ cười nhạt nói.
Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật là vô vị”.
Cô Toàn Cơ bất lực cười cười: “Anh đừng có nói người ta, vốn dĩ bố đã xem Vi Vi Nhi như người vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhị thiếu phu nhân nhà học Mặc”.
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Anh sẽ không cưới cô ấy đâu”.
Cô Toàn Cơ nhẹ giọng nói: “Nhưng gia tộc nhà họ Roelster, còn Vivier dù sao đã...”
Mặc Tây Quyết chặn đứng sự lo lắng của cô Toàn Cơ, “Những việc này anh sẽ giải quyết, nhưng muốn để anh lấy Vivier, đấy là điều không thể xảy ra”.
Cô Toàn Cơ thấy thái độ của anh kiên quyết như vậy, vừa cầu mong cho Ngôn Tiểu Nặc ổn thỏa, vừa hy vọng sau này mọi việc đều có thể thuận lợi.
“Lần trước em đi gặp hoàng tử Puen thế nào rồi?” Mặc Tây Quyết nhớ ra việc của cô Toàn Cơ, nhẹ nhàng hỏi, “Anh ta đối với em có tốt không?”
Cô Toàn Cơ cười nhạt: “Có thể không tốt à? Dù sao thì cũng là bố mẹ đi cùng em, em cũng được xem là một quận chúa, lại là nhà thiết kế cấp cao, anh ta sao có thể vô lễ với em".
Mặc Tây Quyết nghe vậy thì nhíu lông mày: “Vậy là thế nào?”
Cô Toàn Cơ cười khố một chút: “Nếu không thì em phải làm thế nào? Nhà họ Phó rồi cả bố mẹ đều sẽ không đồng ý cho em và Phó Cảnh Thâm đến với nhau”.
“Thì ra là em nghĩ như vậy”. Mặc Tây Quyết bình thản nói, “Anh còn nghĩ là Phó Cảnh Thâm ức hiếp em, có điều Phó Cảnh Thâm thực sự đáng thương”.
“Có điều là tâm lí muốn bảo vệ em gái mà thôi”. Cô Toàn Cơ thở dài một tiếng, “Nhưng trải qua chuyện này, Phó Cảnh Thâm cũng không còn thành kiến với Ngôn Tiểu Nặc nhiều như trước nữa, trước đây anh ấy còn hỏi em, Ngôn Tiểu Nặc có chỗ nào cần mà anh ấy có thể giúp được hay không, anh ấy sẽ cố gắng hết sức”.
“Hứ”. Ngữ khí Mặc Tây Quyết tỏ vẻ khinh thường, “Nếu không phải nế mặt em, thì dựa vào anh ta mà dám làm như thế đối với người phụ nữ của anh, anh lại không phế luôn hai cánh tay của anh ta mới lạ”.
Cô Toàn Cơ nhíu chặt mày nói: “Anh phế tay của A Thâm rồi thì anh làm sao giải thích được với ông chủ Phó đây?”
Mặc Tây Quyết cười mà như không cười nhìn cô Toàn Cơ: “A Thâm? Vẫn gọi như ngày xưa à?”
“Mặc Tây Quyết!" Sắc mặt cô Toàn Cơ đột nhiên đỏ ửng, trong tình thế cấp bách liên hét cả họ và tên của anh ra.
“Không cần hét to như thế”. Mặc Tây Quyết đứng cách cô xa ra một chút, tránh thủng màng nhĩ, “Anh trai của em là anh đây thính lực còn tốt lắm, còn nghe thấy”.
Cô Toàn Cơ xấu hổ biến thành phẫn nộ, trợn mắt nhìn anh.
Mặc Tây Quyết cũng thu lại ý chọc ghẹo cô, rất nghiêm túc nói với cô Toàn Cơ: “Anh khuyên em vẫn nên tự mình suy nghĩ cho kỹ, đừng vì suy nghĩ của người khác mà làm trái lại sự lựa chọn của bản thân mình, em muốn sống cuộc sống như thế nào thì em tự mình quyết định, hậu quả sau này cũng là tự bản thân mình gánh chịu”.
Toàn thân cô Toàn Cơ chấn động, ngẩn người nhìn Mặc Tây Quyết, “Em thực sự có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn sao?”
“Tại sao không thể?” Mặc Tây Quyết hỏi, “Chỉ cần em muốn, thì không có gì là không thể”.
Cô Toàn Cơ cúi thấp đầu, lộ ra biểu cảm trầm tư.
Mặc Tây Quyết không nói gì, anh biết tính cách em gái anh, bên ngoài thì cường thế, nội tâm thì mềm yếu, là điển hình của kiểu người ngoài cứng trong mềm.
Anh đợi cho cô Toàn Cơ tự mình ra quyết định, dù cho quyết định của cô ấy như thế nào, thì với cương vị là một người anh trai như anh thì sẽ giúp đỡ cô đến cùng.
Suy nghĩ của Mặc Tây Quyết thay đổi, lại nhớ đến Ngôn Tiểu Nặc đang trên đường đi đến nhà họ Phó.
Bên này, Ngôn Tiểu Nặc vừa xuống xe thì lập tức có người hầu nhà họ Phó đi đến nghênh đón cô.
“Cô Ngôn, ông chủ có dặn dò, nếu cô Ngôn đến thì không được ngăn lại, tiếp đãi như khách quý là được”. Người hầu vừa cười vừa dẫn đường cho Ngôn Tiểu Nặc vào phòng khách ngồi.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Ông chủ Phó đâu?”
Người hầu nói: “Ông chủ đi ra ngoài vẫn chưa về, bà chủ và cô chủ ở nhà”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, “Cô đưa tôi đến chỗ cô chủ nhà cô là được rồi”.
Cô là đến tìm Phó Cảnh Dao, nếu viện sĩ Phó không ở nhà, thì cô cũng không cần thiết phải vòng vo.
Người hầu cười nói: “Cô Ngôn không cần khách khí, mời cô đi theo tôi, nói thật là bà chủ cũng đợi cô Ngôn rất lâu rồi, chỉ là nghe nói cô đi nước S tham gia tiệc sinh nhật của hoàng hậu Olina, nên không dám làm phiền cổ”.
Sợ rằng bà chủ Phó muốn để mình và Phó Cảnh Dao biến chiến tranh thành hòa bình, sau đó sớm đế Phó Cảnh Dao đi gặp viện sĩ Phó nhận sai, có thể giải quyết vấn đề cấm túc.
Bố mẹ đối với con cái, đúng là yêu thương hết mực.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi hỏi: “Cô chủ nhà cô gần đây thế nào? Vẫn tốt chứ?”
Ngữ khí của người hầu cũng mang đầy sự cảm thông, “Cô chủ rất không ổn, cô Ngôn có thể đến thăm cô ấy thực sự quá tốt rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, mà chỉ nhíu mày lại, Phó Cảnh Dao rất không ổn?
“Bà chủ lúc nào cũng ở bên cạnh cô ấy à?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhẹ.
Người hầu gật gật đầu: “Phải, từ ngày bị cấm túc, bà chủ lúc vẫn luôn ở bên cạnh cô chủ”.