Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 190: Chap-190




Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 190: Em lấy cái gì tới cầu xin tôi​

Lục Đình nhìn bóng lưng của Ngôn Tiểu Nặc, không biết nói gì.

Ngôn Tiểu Nặc ở trong nhà bếp vo gạo chuẩn bị nấu cháo, còn Lục Đình ở bên cạnh làm bột mì.

“Anh biết nhào bột sao?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc.

Lục Đình gật đầu, cười nói: “Ừm, mấy năm nay kể từ khi từ Liên Sơn trở về, vẫn luôn phải uống thuốc, rất là khó uống, nhưng mà vẫn phải uống. Do đó anh tự tạo một cái bếp nhỏ cho riêng mình.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn động tác của anh ta thành thục, là đã biết anh ta là một đầu bếp có tay nghề cao, cô hơi cười: “thông minh như vậy sao”

Lục Đình cười nói: “Lúc bắt đầu anh thậm chí còn không biết mở bếp, còn phải phòng không để bố mẹ phát hiện, rất là khó luôn.” Ngừng một lúc, anh ta lại nói: “Ở trong khách sạn kia chắc là em cũng không ngủ được, nên em đi nghỉ ngơi trước đi, sau khi làm xong anh sẽ gọi em”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy hôm qua ngủ cũng ngon, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng tự tin của Lục Đình, cho nên cô không nên ở đây gây phiền cho anh ta nữa, tránh trường hợp đả kích lòng tự trọng của anh ta.

Cô cười nói: “Vậy anh muốn em giúp chuyện gì thì cứ gọi em”

Lục Đình gật đầu.

Ngôn Tiểu Nặc từ nhà bếp đi ra ban công, cách một con đường, nhưng mà cô vẫn có thể nhìn thấy được cổng lớn và sân của nhà Ngôn Uyển Cừ.

Nếu như có một cái kính viễn vọng thì tốt rồi, như vậy thì cô có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Ngôn Uyển Cừ.

Lục Đình làm xong bữa sáng rồi bưng lên trên bàn, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở ban công, anh t nói: “Ăn trước đi đã, anh đi mua một cái kính viễn vọng”

Ngôn Tiểu Nặc xoay người lại, hơi cười với anh ta: “Ăn cơm xong rôi đi mua sau cũng được.”

Lục Đình gật đầu, sau đó chỉ ăn một báo cháo rồi đi ra ngoài mua kính viễn vọng.

Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang ăn cháo thì chuông điện thoại vang lên, cô đặt thìa xuống, cầm điện thoại lên xem, là Linh Tử gọi tới.

“Alo? Linh Tử”

Giọng nói vội vàng của Linh Tử vang lên: “Tiểu Nặc.

Bây giờ cậu đang làm gì vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Tớ đang ăn sáng, sao vậy?”

Giọng nói của Linh Tử như phát khóc: “Tiểu Nặc, tớ vừa mới nhận được tin từ bên anh Lực, tập đoàn Đế Quốc đã dừng hạng mục làm vườn rồi. Câu nói phải làm sao đây? Mọi người vừa mới có một chút hi vọng, với cả tiền của anh Lực đều dùng để xây nhà hết rồi, sao lại có chuyện này..."

Ngôn Tiểu Nặc càng nghe, trong lòng càng kinh ngạc:

“Ngừng hạng mục sao? Sao có thể như vậy? Chẳng phải đã kí hợp đồng rồi sao?”

Linh Tử thành thật nói: "Tập đoàn Đế Quốc nguyện ÿ bồi thường, nhưng mà chút tiền bồi thường đó sao mà đủ được. Phải làm thế nào bây giờ, những ngày tháng sau này phải sống ra sao chứ”

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, không thể nói ra lời an ủi. Cô nghĩ tới vẻ mặt của Mặc Tây Quyết buổi sáng nay rời đi, chắc chắn là vì bản thân chọc giận anh, cho nên anh mới chút giận lên Liên Sơn.

Sao anh ấy có thế như thế được? Bọn họ chẳng phải đã chia tay rồi sao?”

“Alo? Alo?” Ở bên kia truyền tới giọng nói gấp gáp của Linh Tử: “Tiểu Nặc, cậu vẫn còn ở đó chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc vội nói: “Tớ đây, Linh Tử, cậu đừng khóc nữa. Tớ sẽ đi tìm Mặc Tây Quyết, sẽ cho mọi người một câu trả lời.”

“Tiểu Nặc, tớ cũng vừa nghe nói, dạo gần đầu cậu xảy ra rất nhiều chuyện. Lúc này đây, tớ thật sự không muốn làm phiền cậu, nhưng mà mọi người thật sự không còn cách nào khác." Giọng nói của Linh Tử chứa đầy sự xin lỗi: “Nếu như anh Lực mà không đập hết tiền vào đó thì còn đỡ, nhưng mà...”

Ngôn Tiểu Nặc không trách cô ấy, vội an ủi: “Tớ biết mà, tớ sẽ cố gắng hết mình, Linh Tử, cậu đợi tin từ tớ.”

Nói xong, Ngôn Tiểu Nặc liền tắt điện thoại, rồi cầm lấy túi xách vội vàng đi ra ngoài, sau đó gọi một chiếc taxi tới tập đoàn Đế Quốc.

Ngôn Tiếu Nặc vừa mới tiến vào cửa lớn của tập đoàn Đế Quốc, thì nhân viên ở quầy lễ tân nói với cô: “Cô Ngôn, tổng giám đốc căn dặn, nếu như cô tới thì trực tiếp đi tới phòng làm việc của anh ấy”

“Tôi biết rồi” Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc đè ép sự tức giận, cô đi vào thang máy, sau đó trực tiếp vào phòng làm việc của Mặc Tây Quyết.

Cô trực tiếp mở cửa phòng tổng giám đốc ra, Mặc Tây Quyết đang ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn thấy cô vào, ánh mắt thâm sâu của anh mang theo chút lạnh lẽo.

“Mặc Tây Quyết, tại sao anh lại đình chỉ hạng mục ở Liên Sơn?” Ngôn Tiểu Nặc không vòng vo đi thẳng vào vấn đề chính.

Mặc Tây Quyết dựa vào ghế, lạnh nhạt nói: “Không tại Sao cả.”

“Tại sao lại không tại sao?”

“Tôi cảm thấy hạng mục đó không kiếm được nhiều tiền, đây chính là lý do. Lúc đó là coi trọng thể diện của em nên tôi mới khởi động hạng mục đó, bây giờ em và tôi không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa, cho nên tôi không muốn tiếp tục hạng mục này nữa. Đây cũng là một lý do.” Ánh mắt của Mặc Tây Quyết sâu thẳm, anh lạnh lùng nói: “Em cảm thấy, lý do nào thích hợp thì chính là lý do đó."

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt ngẩn người nhìn anh: “Anh... Sao anh có thể như thế được?”

Khóe môi của Mặc Tây Quyết cong lên: “Vốn dĩ tôi chính là loại người như vậy, cũng giống như em đã nói, vốn dĩ em là người như vậy. Có gì sai sao?”

Ngôn Tiểu Nặc hoảng loạn đứng tại chỗ. Cuối cùng cô cũng biết lời nói của cô có bao nhiêu mức tốn thương, giống như bây giờ cô đang nghe Mặc Tây Quyết nói.

“Cô Ngôn, em tới đây muốn tìm lý do thì tôi đã cho em rôi” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Em có thể đi rôi."

Bàn tay của Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt thành nắm đấm, cô nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay anh tới căn hộ của Lục Đình, thật sự chỉ là trùng hợp đi qua sao?”

Đôi mắt của Mặc Tây Quyết lóe lên, anh cười: “Tất nhiên rồi, tổng giám đốc tôi đây đi khảo sát thị trường bất động sản, sẽ không phải là em cho rằng tôi đi theo em chứ? Em cũng quá đa tình rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, hỏi: “Anh muốn như thế nào mới không đình chỉ hạng mục ở Liên Sơn”

Mặc Tây Quyết cúi đầu nhìn tập tài liệu ở trên bàn, nói: “Không muốn thế nào cả”

“Tôi cầu xin anh.” Thực sự bây giờ Ngôn Tiếu Nặc không còn cách nào khác, chỉ có thế câu xin anh ấy:

Mặc Tây Quyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nháy nhìn thẳng cô: “Cầu xin tôi sao?”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu.

“Em lấy cái gì mà đòi câu xin tôi?” Đột nhiên Mặc Tây Quyết vất tập văn kiện xuống bàn và đứng dậy, bước tới trước mặt có, nhìn từ trên cao xuống và bàn tay nắm lấy cảm cô: “Tôi nói cho em biết, Mặc Tây Quyết tôi không phải là người đàn ông mà em muốn thì muốn, không muốn thì vứt bỏ.”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy căm đau đớn. Nhưng mà nghĩ tới nhiều người ở Liên Sơn còn đang đợi tin tức của cô, còn có cả Linh Tử, cô ấy mới kết hôn chưa tới một tuần.

Ở phía sau lưng cô như có một cái gai, do đó cô bắt buộc phải mở miệng nói: “Anh muốn cái gì, chỉ cần tôi có thì tôi sẽ đưa”

Mặc Tây Quyết nhăn mày, trên tay càng gia tăng thêm sức lực, Ngôn Tiểu Nặc đau tới mức nước mắt cũng chảy ra.

“Hừ!” Mặc Tây Quyết đè cô lên ghế sô pha: “Nếu em đã muốn như vậy, vậy thì tôi sẽ theo mong muốn của em”

Toàn thân Ngôn Tiểu Nặc run rẩy, cô biết Mặc Tây Quyết đang ám chỉ cái gì.

Nhưng mà cô không còn cách nào khác, cô bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết chuyện này!

Ngôn Tiểu Nặc đứng trước mặt Mặc Tây Quyết, từ từ cởi cúc áo khoác của mình ra.

Bàn tay của Mặc Tây Quyết nắm chặt thành quyền, nhìn thân mình ngọc ngà trắng ngần của cô đang ở trước mặt mình, bàn tay nhỏ đang cởi cúc áo của anh, ánh sáng trong đôi mắt tựa như hai ngọn đuốc.

Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt mắt lại, ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh. Da thịt của anh nóng như lửa đốt vậy, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

“Mới có hai ngày không gặp thôi mà kỹ thuật của em ngày càng thành thục rồi” Trong giọng nói của anh mang chút cô đơn, nhưng mà ngữ khí nói ra lại toàn là chế giễu: “Là Lục Đình dạy em sao?”

Cơ thể của Ngôn Tiểu Nặc run rẩy một chút, cô cắn môi, bàn tay nhỏ nắm lấy vai anh, hỏi: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”

Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Vội vàng như vậy à? Vậy thì tự mình tới.”

Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt lại, cố gắng biến bản thân mình trở thành một mảng không, dứt khoát không đếm xỉa đến.

Mặc Tây Quyết đè cô lên bức tường lạnh giá, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy bản thân như đang bị tra tấn, không hề có một chút ấm áp và dịu dàng.

Xong việc, anh mặc quần áo hẳn hoi lại, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Dọn khỏi căn hộ của Lục Đình, nếu không, cho dù em có tới cầu xin tôi, thì tôi cũng sẽ không tiếp tục hạng mục ở Liên Sơn nữa”

Ngôn Tiểu Nặc chịu đựng nỗi đau đớn của cơ thể, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng dọn đi. Với cả, hi vọng anh nói sẽ giữ lời.”

Cô mặc xong quần áo, thì mở cửa đi ra ngoài.

Mặc Tây Quyết quay đầu lại, nhìn bóng lưng rời đi không chút lưu tình của cô, anh giơ tay lên ném một chiếc bình hoa bằng ngọc xuống đất.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây, không ngờ rằng cuối cùng cô cũng không làm được cái gì, cái gì cũng phải dựa vào Mặc Tây Quyết. Không có Mặc Tây Quyết, thì cô chẳng có cái gì cả.

Cuối cùng cô cũng đợi được thang máy, bước vào thang máy, cô nghĩ ngợi một lúc, rồi đi tới chỗ của bà chủ Toàn Cơ.

Bộ phận thiết kế bây giờ đang rất bận, mọi người đều biết bây giờ Ngôn Tiểu Nặc không còn sự hỗ trợ của Mặc Tây Quyết nữa, cho nên những người lúc trước đố kỵ ghen ghét cô bây giờ càng thêm vô pháp vô thiên.

“Đây chẳng phải là Ngôn Tiểu Nặc cô gái tài năng đầu tiên của bộ phận thiết kế chúng ta sao? Từ trước tới giờ toàn là rồng không nhìn thấy đuôi, sao hôm nay lại có thời gian tới làm việc vậy?”

“Đừng nói người ta như vậy, người ta có tổng giám đốc chống lưng đó”

“Cô ấy đầu tóc rối bời, mặt đỏ hồng, mà lại từ trên tầng trên đi xuống, sẽ không phải là gặp chuyện gì chứ?”

“Tầng trên chẳng phải là phòng làm việc của tổng giám đốc sao?”

“Thảo nào có thể bò lên giường của tổng giám đốc, một cô gái mới có 18 tuổi, suy cho cùng cũng là còn trẻ, có vốn”

Ngôn Tiểu Nặc không muốn đối đáp cùng những người này, cho nên trực tiếp hỏi: “Bà chủ Toàn Cơ có ở đây không?”

“Bà chủ Toàn Cơ không có ở đây, đi họp rồi” Một người phụ nữ khác nói, cô ta nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Ngôn Tiếu Nặc, giọng nói ác độc: “Cô có bản lĩnh câu dẫn tống giám đốc, còn tới tìm bà chủ Toàn Cơ làm gì?”

“Cô đừng có ức hiếp người quá đáng!” Ngôn Tiểu Nặc tức tới mức hai mắt trợn lên: “Miệng sạch sẽ một chút đi!”

“Chẳng qua chỉ là một chiếc giày rách không ai cần, cô còn tưởng bản thân mình là cái gì, cô...”

Đột nhiên một giọng nói sắc bén lạnh lẽo như một chiếc dao cắt đứt lời nói của cô ta: “Cô nói ai là giày rách không ai cần”

Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại nhìn Mặc Tây Quyết, cô đột nhiên không muốn ở lại đây nữa, cho nên nhấc chân muốn rời đi.

Nhưng mà cổ tay lại bị Mặc Tây Quyết giữ lại, ở bên tai vang lên giọng nói của anh: “Cô, còn cả những người vừa nãy mới nói, đều bước ra đây hết cho tôi.”

Sự nghiêm nghị bá đạo trong chớp mắt khiến toàn bộ những người phụ nữ sợ hãi, mấy giây sau, bọn họ tự động bước tới trước mặt Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.

Mặc Tây Quyết lạnh lùng hạ lệnh: “Quỳ xuống xin lỗi cô ấy!”

Ngôn Tiểu Nặc không dám tin lời anh nói, còn những người phụ nữ kia càng mở to mắt kinh ngạc. Trong đôi mắt lộ ra sự cầu xin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.