Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 146: Ngôn Tiểu Nặc đánh nhau
Lúc cô đang cúi xuống ghi chép thì một bàn tay trắng nõn đưa cho cô chiếc hộp nhung đen lớn nhất, giọng nói ngọt ngào: “Em họ, cái này tặng em”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt với ý cười ân cần, cô liếc nhìn bộ móng tay tuyệt đẹp trên tay đang cầm chiếc hộp và cười nhạt một tiếng “Cảm ơn chị."
Cô hào phóng cầm hộp trang sức làm Ngôn Uyển Cừ sững sờ, nhưng cô ta ngay lập tức lấy lại cười, “Mở ra xem em có thích không?”
Ngôn Tiểu Nặc không muốn cãi nhau với cô ta trước mặt mọi người, như thế không đáng rồi mở hộp ra, là một đôi bông tai kim cương.
“Cái này cũng quá đắt?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên khi thấy cô ra hào phóng như thế.
Ngôn Uyển Cừ càng cười sâu hơn, “Em họ nói đùa, em thích là tốt rồi, em quên rồi sao, chúng ta là chị em, có gì không thể tặng chứ?”
Lời nói của cô ta nói hai nghĩa sao Ngôn Tiểu Nặc lại không biết nhưng chỉ cười nhạt, “Cô nói đúng, chúng ta là chị em, cô đến đây tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ cô, đừng để ý chuyện khác, ôn tập đi, sắp thi rồi”
Ngôn Uyển Cừ cười gật gật đầu, nhìn Phó Cảnh Dao đang ngôi bên cạnh cô gọi, “Chị Cảnh Dao” Rồi đưa chiếc hộp trong tay ra.
Phó Cảnh Dao khẽ cười cười nhận lấy, “Cám ơn”
“Mọi người nhìn đi, còn có quà gặp mặt, đúng là có giáo dục.”
“Ừm, lịch sự nhờ”
“Không chỉ hào phóng, mà còn rất lịch sự. Không giống như một số người, chỉ biết dẫm lên vai người khác để leo lên”
“Cùng một nhà sao lại chênh lệch thế nhỉ”
Ngôn Tiểu Nặc nghe đến đây liền tức giận quay sang nữ sinh kia lạnh lùng trách mắng, “Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Nữ sinh kia giật nảy mình, lại không chịu mất mặt trước mọi người, hất đầu nói, “Tôi cũng không nêu tên họ, sao? Cô chột dạ à?”
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt nắm đấm.
Ngôn Uyển Cừ vội vàng ra hoà giải, lôi kéo tay Ngôn Tiếu Nặc quay sang nói với cô gái kia, “Chúng ta đều là bạn cùng lớp, đừng như vậy, cũng không có chuyện gì lớn” Sau đó nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Ngồi xuống nói chuyện, đừng quá tức giận.”
Phó Cảnh Dao nhíu mày.
Ngôn Tiểu Nặc nổi trận lôi đình, lúc này cô nhìn Ngôn Uyển Cử giả tạo như thế cảm thấy vô cùng buồn nôn, hất tay cô ta ra, Ngôn Uyển Cừ ngả người ra sau, không để ý đến băng ghế dưới chân, ngã xuống bàn. Lông mày nhỏ nhíu một cái, rên khẽ một tiếng.
Nữ sinh kia đứng rất gân Ngôn Uyển Cừ lập tức đi đỡ cô ta, lo lắng hỏi thăm: “Cậu không sao chứ?”
Ngôn Uyển Cừ cười cười, lắc đầu: “Không sao đâu.”
Nữ sinh ngẩng đầu lên trách Ngôn Tiểu Nặc, “Cô đúng là không biết tốt xấu, cô ấy đang khuyên cô, sao cô lại thế?”
Ngôn Tiểu Nặc trợn trừng mắt, đang muốn nói thì tay cô bị ai nắm lấy, quay lại thấy Phó Cảnh Dao đang lắc đầu với cô.
Ngôn Tiểu Nặc đành nhịn rồi ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống nữ sinh kia lại đi đến đẩy cô, “Cô đẩy người khác mà không xin lỗi à? Đúng là vô giáo dục, không được dạy dỗ.”
Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được đẩy mạnh nữ sinh kia ra, lạnh lùng nói “Đừng có động chân động tay.
“Cô dám đẩy tôi, tôi liêu mạng với cô.” Nữ sinh kia giơ tay nhào lên nắm chặt tóc Ngôn Tiểu Nặc.
Phó Cảnh Dao liên vội vàng tiến lên đi tách hai người, các sinh viên khác cũng đang tiến đến can ngăn, nhưng một lúc sau lại xông vào đánh nhau.
Ngôn Uyển Cừ giả vờ đến can ngăn bất ngờ thấy thầy giáo đến thì hét lên, “Đừng đánh nữa, thầy giáo đến rồi."
Thầy giáo thấy cảnh hỗn loạn vừa sợ vừa tức, “Các cô đang làm gì?”
Ngôn Uyển Cừ cướp lời nói, “Thầy ơi không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi”
Cô ta còn chưa dứt lời giáo viên càng tức giận, gân xanh trên thái dương như muốn bong ra, ném sách lên mặt bàn, “Là ai bày trò? Đứng ra cho tôi?”
Ngôn Uyển Cừ bị doạ thay đổi sắc mặt, lập tức lui về sau hai bước, vô ý thức nhìn Ngôn Tiểu Nặc.
Mắt giáo viên lập tức khóa vào người Ngôn Tiểu Nặc,
“Là cô?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Không phải em, em không hề gây sự”
“Chính là cô ta!” Nữ sinh kia tức giận bất bình chỉ vào Ngôn Tiểu Nặc, “Cô ta vừa đẩy chị họ mình, em còn không nói hai câu đã đi đến đẩy em!”
Ngôn Uyển Cừ vội vàng nói nói, "Thầy ơi cô đừng giận, em họ em không phải cố ý, là em không đứng vững nên...
“Im miệng!" Giáo viên hung hăng ngắt lời Ngôn Uyển Cừ, nhìn Ngôn Uyển Cừ, “Chỗ nào xảy ra chuyện cũng có mặt cô, cô được lắm, viết kiểm điểm, trừ điểm học phần! “Dừng lại một chút rồi nói, “Vê chỗ đi, chuẩn bị học.” . Ra chương nhanh nhất tại * trùmtr uyện.CO M *
Mọi người hậm hực trở vê chỗ, Ngôn Uyến Cừ nhìn Ngôn Tiểu Nặc ánh mắt loé lên đắc ý.
Ngôn Tiểu Nặc ngón tay nắm chặt hít một hơi thật sâu mới trở về chỗ ngồi.
Phó Cảnh Dao biết cô cảm thấy không thoải mái, nói cho cùng cũng là cô xem thường Ngôn Uyển Cừ, không ngờ cô ta có thể thay đổi mặt mũi nhanh như thế.
Thấy những ngón tay của Ngôn Tiểu Nặc trắng bạch, biết cô khó chịu Phó Cảnh Dao liền cầm lấy tay cô quan tâm.
Trong lòng Ngồn Tiểu Nặc ấm áp, gật đầu với cô ra hiệu mình không sao.
Nén giận lên một tiết, lúc tan học Ngôn Tiểu Nặc lấy ra một chiếc gương nhỏ tự nhìn mình. Tóc cô rối tung, khóe miệng sưng đỏ.
Phó Cảnh Dao nói với cô, “Tớ đến phòng y tế với cậu”
Ngôn Tiểu Nặc không muốn về nhà như thế này, bị Mặc Tây Quyết nhìn thấy sẽ chết chắc nên không do dự
đồng ý.
Bác sĩ xử lý cho cô một chút rồi kê một số loại thuốc để giảm sưng, Ngôn Tiểu Nặc vội bôi lên nhưng hiệu quả rất chậm.
“Cậu thế này về nhà sao được?” Phó Cảnh Dao cau mày nhìn cô, khoé miệng Ngôn Tiểu Nặc sưng lên, “Để anh tớ mang thuốc đến.”
“Cảnh Dao, không sao đâu.” Ngôn Tiểu Nặc vội ngăn cô, nói không chừng đến giữa trưa sẽ hết, giờ này chắc anh cậu đang bận, đừng làm phiền anh ấy.”
Phó Cảnh Dao lắc đầu, kiên định nói, “Cậu biết không, máu tụ phải kịp thời giải quyết, nếu kéo dài sẽ càng tệ hơn cậu đừng sợ phiền, bây giờ tớ sẽ đi tìm anh ấy”
Ngôn Tiếu Nặc còn không kịp kéo lấy Phó Cảnh Dao đã nhanh chóng chạy đi.
Cô nhìn bóng lưng Phó Cảnh Dao lắc đầu miễn cưỡng, nghĩ đến cô quan tâm đến mình trong lòng lại càng áy náy. Hôm qua gặp quá nhiều chuyện khiến cô rất phiền nhưng có người cứ thích chọc đến cô.
Ngôn Uyển Cừ nhìn thấy khoé miêng sưng đỏ của cô quan tâm hỏi, “Em không sao chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc không muốn để ý đến cô ta trực tiếp muốn rời đi.
Ngôn Uyển Cừ không hề có ý định buông tha cho cô, nhẹ giọng nói: “Bây giờ mọi người đều biết rồi, nếu cô còn dám lật mặt với tôi, người không dễ chịu sẽ là cô”
Ngôn Tiểu Nặc lạnh nhạt nói, “Tôi không sao, cám ơn.”
Xung quanh không thấy ai chú ý đến hai người cô vừa cười vừa nói, “Chẳng qua tôi thấy con ngu kia ra tay hơi nhẹ, nếu mà mất miếng thịt để lại sẹo thì tốt rồi."
“Cô nói cái gì?” Ngôn Tiểu Nặc nghe xong tức nổ phổi.
Giọng cô rất cao, những người đi qua cũng không nhịn được đứng lại nhìn hai người, Ngôn Uyển Cừ lại dùng chiêu cũ, mở to đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Ngôn Tiểu Nặc, “Em họ em đừng như thế, chị chỉ đang quan tâm đến vết thương của em”
Những người xem nhìn vào khuôn mặt giận dữ của Ngôn Tiểu Nặc lại nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Ngôn Uyển Cừ, đều nghĩ rằng Ngôn Tiểu Nặc đang bắt nạt Ngôn Uyển Cừ.
“Ơ, kia không phải là người đã hại đàn anh Lục sao?”
“Đúng là có chết cũng không thay đối, sao lại xấu xa đến vậy?”
“Đáng tiếc cho đàn anh Lục, trước đó còn giúp đỡ cô ta, không nghĩ tới đến chị em mà cô ta còn không tha”
Cuộc bàn tán vang lên Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy nụ cười chiến thắng của Ngôn Uyển Cừ.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên cảm thấy kiệt sức về thể chất và tinh thần rồi quay lưng đi.
“Thật là kiêu ngạo.”
“Còn không kiêu ngạo sao, cô ta là người thiết kế quà tặng sinh nhật cho Hoàng Hậu Olina, chứ không phải người bình thường.”
Ngôn Tiểu Nặc càng chạy càng nhanh, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Cô trở lại lớp học ngôi xuống, không để ý đến những ánh mắt thù địch cùng xem thường lấy giấy chuẩn bị viết bản kiểm điểm kia.
Nữ sinh kia thấy dòng chữ bản kiểm điểm trên giấy lạnh lùng nói một câu: “Gây rối như thế mà chỉ phải viết kiểm điểm thôi à”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thế dừng bút một chút quyết định không rảnh để ý, tiếp tục viết kiểm điểm.
“Hừ, cô không cần giả câm giả điếc, tôi sẽ không buông tha cho cô.”
Nữ sinh hừ lạnh một tiếng, trở lại chỗ ngồi tiếp tục lên lớp.
Ngôn Tiểu Nặc xoa xoa thái dương, thở dài và lấy sách ra.
Hôm nay có có hai tiết của cô Toàn Cơ, sao cô lại quên mất.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu không dám ngẩng đầu lên, vì sợ bị cô phát hiện ra vết thương trên môi mình.
Cô Toàn Cơ vừa vào đã nhìn thấy vết thương trên mặt cô, ánh mắt khẽ loé lên lại không thấy Phó Cảnh Dao đâu liền hiểu rõ.
Cô lặng lẽ kết thúc lớp học rồi gọi Ngôn Tiếu Nặc đến, “Xảy ra chuyện gì thế này? Sao mặt mũi lại thành thế này?”
Ngôn Tiểu Nặc cản môi nhìn cô, “Đừng nói cho anh ấy"
Cô Toàn Cơ thở dài: “Đi với tôi, tôi sẽ lấy thuốc cho cô.”
Ngôn Tiểu Nặc chợt nhớ đến loại thuốc trị vết thương cô Toàn Cơ đưa cho Mặc Tây Quyết lần trước, thuốc kia thật sự rất tốt, “Là thuốc kia sao?”
Cô Toàn Cơ gật gật đầu đến văn phòng lấy chai thuốc đưa cho cô, “Bôi một lần là được”
Ngôn Tiểu Nặc nói cảm ơn, bôi thuốc vào vùng sưng đỏ, cảm giác mát lạnh truyền đến, giống như một cục tẩy, bôi lên vết sưng đỏ biến mất ngay lập tức.