Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 103: Khách không mời mà đến
Ngôn Tiểu Nặc không ngờ bà chủ Toàn Cơ lại thân thiết với mình như vậy, thế nhưng rất nhiều người đang nhìn cô, cô chỉ có thể tiếp tục nở nụ cười bước đến.
Lúc cô bước vào chỗ mình bà chủ Toàn Cơ liên khoác cánh tay cô, dùng âm thanh chỉ có cô có thể nghe được nói: “Chúng ta qua bên đó nói chuyện, không cần quan tâm đến bọn họ”
Lục Sách Bình liên nói với Mặc Tây Quyết, “Tổng giám đốc Mặc, mời qua bên này”
Mặc Tây Quyết chỉ khẽ gật đầu, bước vào bên trong vị trí lớn nhất cạnh sàn nhảy, cầm một chai rượu vang lên.
Là chủ nhân của buổi tiệc rượu lần này, tư thế mở rượu vang của anh quả thực là hoàn hảo, mọi hành động đều mang tính nghệ thuật, chỉ rót một chút, sau đó nâng ly để tỏ ý, “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự”
Mọi người đồng loạt nâng ly, bữa tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Điệu nhạc nho nhã vang lên, giữa sàn nhảy lại không có ai khiêu vũ, một bà chủ nói với Mặc Tây Quyết, "Không biết tổng giám đốc Mặc có đưa bạn đồng hành theo không?”
“Nhìn ánh mắt cô kìa, không phải bạn đồng hành của tổng giám đốc Mặc ở bên kia sao?” Một bà chủ chỉ vào Ngôn Tiểu Nặc nói.
Ngôn Tiểu Nặc khó khăn lắm mới thoát được khỏi tầm mắt của mọi người lại một lần nữa trở thành tiêu điểm được chú ý.
Mặc Tây Quyết chậm rãi bước tới chỗ Ngôn Tiểu Nặc, giơ tay ra trước ánh mắt của tất cả mọi người, “Cô Ngôn, có thể mời em cùng khiêu vũ một bài không?”
Ánh mắt, ngữ khí đều vô cùng dịu dàng, trên khuôn mặt tuấn tú đó còn có sự vui vẻ.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình đang run rẩy, tên này điên rồi sao?
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô giơ tay ra.
Cô không hề biết khiêu vũ, lại vô cùng căng thẳng, tứ chi đều cứng đờ ra, mọi người trong hội trường đều là cao thủ khiêu vũ xã giao, mọi người đều thấy rõ Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không biết khiêu vũ, thế nhưng không ai dám bàn luận về bạn nhảy mà Mặc Tây Quyết đã mời.
“Thả lỏng một chút, từ từ tận hưởng.” Mặc Tây Quyết ghé sát lại bên tai cô nói.
Mặt Ngôn Tiểu Nặc đỏ lựng, “Em không hề biết khiêu vũ”
“Có anh ở đây, em làm theo anh là được.” Bàn tay to lớn của Mặc Tây Quyết giữ lấy eo cô, ép cô sát vào bụng mình,
Tư thế khiến trí tưởng tượng người khác bay cao, lại thêm vẻ mặt khiến người khác mê hoặc của Mặc Tây Quyết, những người phụ nữ ở hội trường suýt chút nữa xịt máu mũi, những tiếng vỗ tay và hò reo nhiệt lên bùng nổ.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy lòng bàn tay ra mô hôi,
trơn đến mức như thể sắp tuột ra khỏi tay anh.
Mặc Tây Quyết bế cô lê, Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy cổ anh, tiếng vỗ tay và hò reo ngày càng lớn hơn.
“Tổng giám đốc Mặc thật quyến rũ!”
“Thật là đẹp trai quá sức tưởng tượng!”
“Màn khiêu vũ này chỉ có tổng giám đốc Mặc nhảy là đẹp nhất!”
Mọi người đều đang khen ngợi Mặc Tây Quyết, không ai nhắc đến Ngôn Tiểu Nặc.
Cô vô cùng khó xử, “Em đi vệ sinh.”
Nói xong cô liền chạy tới nhà vệ sinh, cũng không quan tâm Mặc Tây Quyết có đồng ý hay không.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn mình trong gương, khuôn mặt vốn được trang điểm xinh đẹp lúc này vẫn có chút hoảng SỢ.
Cô không dám rửa mặt.
“Cô chủ, xin hỏi cô là bạn đồng hành của tổng giám đốc Mặc đúng không?”
Một giọng nam cực kỳ êm tai vang lên, Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, gần như lấy một hơi thật sâu.
Người đàn ông trước mắt quả thực là cực phẩm trong đám người xấu, nếu ở thời cổ đại khuôn mặt ấy chắc chắn là mầm tai họa.
“Xin hỏi anh là?” Ngôn Tiểu Nặc không trả lời câu hỏi của anh ta, người đàn ông như vậy chủ động tìm cô nhất định là có mục đích.
Người đàn ông xấu xa nhếch môi mỉm cười, ngập tràn sự mê hoặc, “Cô chủ không hổ danh là người tổng giám đốc Mặc thích, quả nhiên vừa thông minh vừa lợi hại”
“Quên mất tự giới thiệu, tôi tên Thân” Người đàn ông xấu xa nở nụ cười, rời đi với dáng vẻ kỳ lạ.
Thần?
Ngôn Tiểu Nặc cũng bước ra theo.
“Nếu cô chủ bước ra cùng tôi, có khả năng sẽ gặp phiền phức” Thần dừng bước, bình thản nói.
“Tôi làm gì bước ra cùng anh, chỉ là chúng ta thuận đường thôi.” Ngôn Tiểu Nặc khẽ nói, sau đó không quan tâm nữa rồi bước ra.
Trong mắt của Thần lóe lên sự kinh ngạc, sau đó khẽ lắc đầu đi ra.
Bữa tiệc rượu được diễn ra như bình thường, Mặc Tây Quyết khẽ lắc ly rượu vang trong tay, đang tiếp khách, nên dường như không hề chú ý rằng cô bước tới.
Ngôn Tiểu Nặc không muốn gây chú ý, tự cầm một cốc nước ép hoa quả lên từ từ uống.
Bỗng nhiên nhóm người trở nên yên tĩnh, đến cả tiếng nhạc cũng dừng lại.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo ánh mắt của mọi người, là người đàn ông tên Thần đó bước vào.
Cô cảm thấy có chút may mắn vì mình chạy nhanh, đúng như lời Thần nói, cô và anh ta cùng nhau xuất hiện sẽ gặp phiền phức lớn.
Thế nhưng sao anh ta lại biết được?
Mặc Tây Quyết thấy người đàn ông này bước vào, cũng ngừng đung đưa ly rượu đỏ như hồng ngọc.
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, khí chất, vẻ ngoài, không ai thua kém ai.
“Tôi đến muộn rồi, cậu hai nhà họ Mặc đừng trách tôi ”
Thần khẽ mỉm cười.
Nghiêng nước nghiêng thành.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc bỗng hiện lên 4 chữ này.
“Không ngờ anh lại đến đây.” Mặc Tây Quyết bình thản nói, “Cứ chơi thỏa thích."
Tiếng nhạc lại vang lên, mọi người cũng tiếp tục hành động lúc vừa rồi.
Ngôn Tiểu Nặc trông thấy ánh mắt của bà chủ Toàn Cơ đã nhìn Thần rất lâu.
Lẽ nào người tên Thần này có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Mặc?
Cô cúi đầu uống một ngụm nước ép hoa quả, lúc ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy bóng dáng của Thần nữa.
Người này như thể là một bóng mà ấy, nói xuất hiện liên xuất hiện, nói biến mất là biến mất.
“Em đang tìm anh ta?”
Giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên phía sau cô.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, suýt nữa đứng không vững.
“Tìm anh mà” Cô cười tươi như hoa.
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật!”
“Vậy em hãy hôn anh, để chứng tỏ mình trong sạch.”
Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc rất muốn rời khỏi nơi này.
*“A Quyết, tôi nhớ là cậu không thích phụ nữ đụng chạm vào mình” Thần lại xuất hiện giống như một bóng ma.
Mặc Tây Quyết kiêu ngạo nói một câu, “Không để cho phụ nữ đụng chạm lẽ nào để anh đụng chạm vào sao?”
Tâm hồn hủ nữ trong đầu Ngôn Tiểu Nặc bỗng sục Sôi vì câu nói này.
Thần liền chau mày, “A Quyết, bạn đồng hành của cậu dường như là hiểu biết rất nhiều thứ đấy”
Mặc Tây Quyết kéo lấy cổ tay cô, “Đi theo anh”
“Đi đâu?”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ rụt tay lại, đông người quá, mất mặt chết đi được.
“Được rồi, A Quyết”
Thần đứng ra giải vây giúp cô, “Tôi đến để tìm cậu "
Mặc Tây Quyết buông tay Ngôn Tiểu Nặc ra, nói với Thần, “Tôi không có gì để nói với anh, anh cũng đã gặp được tôi, nên có thể rời khỏi được rồi ”
Thần không nghĩ vậy, “Người thì đã gặp được, thế nhưng vẫn chưa nói chuyện”
“Không phải anh đã nói vài câu trong nhà vệ sinh sao?”
Mặc Tây Quyết bước lên phía trước một bước, che Ngôn Tiểu Nặc về phía sau người mình.
Ngôn Tiểu Nặc băn khoăn, người tên Thân này có phải là đã hiểu nhầm cái gì không? “Chưa kịp nói rõ thì cô ấy đã chạy mất rồi”
Thân vừa cười vừa xuôi tay không biết nói gì hơn.
Ngôn Tiểu Nặc càng khó hiểu, có gì để nói với cô chứ? Bà chủ Toàn Cơ bước đến, nói với Thần, “Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
“Tiểu Toàn đã trưởng thành, biết đến hỏi thăm anh rồi”
Nụ cười của Thần dần tươi tắn, nhìn Ngôn Tiểu Nặc bằng ánh mắt có ý nghĩa sâu xa, “Tiểu Toàn muốn ôn lại chuyện xưa cũ với tôi, cô Ngôn, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau.” Người đàn ông chu đáo đến đáng sợ, giống như có thể nhìn thấu tất cả vậy.
“Rốt cuộc anh ta là ai vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc hỏi Mặc Tây Quyết, "Em cảm thấy hình như cái gì anh ta cũng biết”
Anh ta biết gì?”
Mặc Tây Quyết khinh bỉ nói, “Có điều có một chuyện, sau này nếu em chạm mặt anh ta, thì đừng nói chuyện với anh ta.”
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, người này có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, còn có thể cám dỗ cô, thật sự là quá đáng sợ. “Em biết rồi, nhưng mà, anh ta nói sẽ tìm em nói chuyện.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi, “Em không hề biết gì về anh ta.”
“Tò mò đến vậy sao?”
Mặc Tây Quyết hỏi một câu.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu lia lịa.
“Anh ta là anh trai anh, Mặc Tây Thân” Tâm trạng Mặc Tây Quyết phức tạp nói, “Anh đã nói với anh ta việc đưa em tham dự buổi đấu giá của Sotheby's, anh ta vội vàng tới để gặp em”
Ngôn Tiểu Nặc há hốc miệng, mãi không nói nên lời.
3 anh em nhà họ Mặc, quả nhiên là cực phẩm trong hàng ngũ cực phẩm. “Anh ta đến gặp em để làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ mãi không ra.
“Em là em dâu tương lai của anh ta, người làm anh cả như anh ta lại không thể đến gặp sao?”
Sắc mặt Mặc Tây Quyết đã tốt hơn một chút.
Ngôn Tiểu Nặc lườm, tò mò hỏi anh, “Vậy anh ta vừa mắt hay không vừa mắt?”
“Anh không quan tâm.”
Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, “Người anh cần là em, cũng chỉ có mình em”
Ngôn Tiểu Nặc mím môi, đầu hơi cúi xuống mặt ửng đỏ.
"A Quyết, xin cậu hãy nghĩ cho người anh trai vẫn còn cô đơn lẻ bóng như tôi”
Giọng nói của Mặc Tây Thần từ xa vang tới gần.
Tay của Mặc Tây Quyết không hề động đậy, dừng lại ở eo Ngôn Tiểu Nặc, hất cằm sang chỗ những người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, “Tự đi mà chọn”
“Cô Ngôn, có thể nói chuyện với tôi không?”
Mặc Tây Thần không quan tâm đến Mặc Tây Quyết, nói với NgônTiểu Mặc.
Ngôn Tiểu Nặc ngại từ chối, vừa định gật đầu, lại bị Mặc Tây Quyết chắn phía trước, “Không phải anh nói có lời muốn nói với tôi sao?”
“Không có gì để nói với cậu”
“Anh...... Ngôn Tiểu Nặc không muốn Mặc Tây Quyết khó xử, cướp lời, “Nếu cậu chủ Thần có lời muốn nói với tôi, vậy thì xin mời.”
Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói, “Anh cũng muốn nghe.”
Bà chủ Toàn Cơ kéo Mặc Tây Quyết lại, nói thầm một câu gì đó bên tai anh.
Mặc Tây Thần và Ngôn Tiểu Nặc đi tới vườn hoa. “Cô Ngôn rất hứng thú với buổi đấu giá của Sothebys sao?”
Mặc Tây Thần bước đến một chỗ, cầm ly rượu sâm-panh lần, khẽ hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc thành thật trả lời, “Là một nhà thiết kế, không có ai từ chối cả”
“Nhà thiết kế?”
Mặc Tây Thân cười, "Tôi đã xem qua tác phẩm của cô. Rất sáng tạo."
“Cảm ơn lời khen của anh”
Mặc Tây Quyết dường như đang than thở, “Cảnh giác hơn lúc nãy rất nhiều nhỉ, A Quyết là em trai tôi, người em trai tôi đã ngắm trúng thì người làm anh như tôi đương nhiên phải quan tâm tới rồi” “Vậy tôi cảm thấy tiếc thay cho anh rồi, vì đã uổng công đến đây.”
“Sao?”
“Tôi không phải là người như vậy”
Nụ cười của Mặc Tây Thần thu lại, “Thế nhưng lúc ở bên A Quyết trông cô rất thỏa mãn, người phụ nữ có lòng tham, không muốn hy sinh, mà chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể lấy được nhiều thứ hơn” Sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc thay đổi, “Anh đang nói linh tinh gì vậy?”
“Hờ......”
Mặc Tây Quyết ngáp một hơi, mệt mỏi nói, “Muộn quá rồi, ngồi máy bay cũng rất mệt, tôi phải về tòa lâu đài rồi”
Nói xong, Mặc Tây Quyết rời khỏi.
Ngôn Tiểu Nặc quay người đã nhìn thấy Mặc Tây Quyết đứng sau mình
Cô không biết anh đã đến lúc nào, cũng không biết anh đã đến được bao lâu.
Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt đen láy ấy đang nhìn mình, tràn ngập sự nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn mình,
“Em không phải là người như thế nào?”
“Mặc Tây Quyết, ý em không phải vậy!”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng giải thích, “Anh đừng hiểu nhầm!”
Mặc Tây Quyết bước tới gần Ngôn Tiểu Nặc, vác cô lên vai.
“Anh làm gì vậy?”
Ngôn Tiểu Nặng hơi sợ độ cao, hoảng sợ tới mức chân tay lúng túng.
“Im mồm!”
Sắc mặt Mặc Tây Quyết cực kỳ khó ở, trong giọng nói có sự tức giận không thể nào kìm nén được, “Anh sẽ khiến em biết rốt cuộc em là người như thế nào!”