Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 101: Chap-101




Tổng Tài Cuồng Vợ - Chương 101: Mặc Tây Quyết xảo quyệt​

Mặc Tây Quyết gật gật đầu, đưa phương án kế hoạch doanh nghiệp cho cô: “Em cũng xem đi.”

“Em có thể sao?”

Ngôn Tiểu Nặc không nhận, khẽ hỏi.

Mặc Tây Quyết thản nhiên nói: “Ở đây không có ai hiểu rõ Liên Sơn hơn em, em xem thử đi, có ý kiến gì thì cứ nêu ra"

Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy phương án kế hoạch doanh nghiệp ấy, xem kỹ một lượt, “Rất hoàn hảo, thế nhưng loại kiwi tự trông này hương vị có giống với loại mọc dại không?”

“Hương vị của loại mọc dại ngon, thế nhưng bảo quản bất tiện.”

Mặc Tây Quyết nói, “Anh chỉ cho người quản lý, chứ không trồng trọt phiền phức”

Phí quản lý đương nhiên thấp hơn phí trồng trọt rất nhiều.

“Vậy bán cho chỗ nào?”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ hỏi, “Trực tiếp bán ra ngoài sao?”

Mặc Tây Quyết lắc đầu cười, “Chỉ bán hoa quả thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nước ép, rượu hoa quả, thuốc, nước đóng lon, hơn nữa chỉ có theo đuổi con đường cao cấp, mới có thể kiếm được tiên ”

Ngôn Tiểu Nặc vừa định vui mừng, lại nghe thấy Mặc Tây Quyết nói: “Có điều chỉ có chút diện tích như thế, thì cũng không thể bảo đảm cung ứng dài hạn được"

“Cũng phải, chỉ băng nghĩ cách mở rộng?”

“Tình hình của Liên Sơn anh đã cho người đi nghe ngóng rồi, chỗ thung lũng đó rất lớn, nguồn lao động rảnh rỗi ở địa phương cũng rất nhiều, anh đã mua chỗ thung lũng đó rồi, ký hợp đồng với những người ở địa phương đó, bọn họ trồng trọt, anh chỉ cần lo thu nguyên liệu và quản lý”

“Gian thương.”

Ngôn Tiểu Nặc lườm anh.

Mặc Tây Quyết nhéo cằm cô, “Nơi đó vốn dĩ đã chẳng có bao nhiêu lợi nhuận, cậu chủ như anh nế mặt em nên mới giúp họ một tay, em không cảm ơn anh mà ngược lại còn măng anh?”

Ngôn Tiểu Nặc lại cầm một quả dâu tây nhét vào miệng anh, để tỏ ý cảm ơn.

Những điều cô có thể làm cũng đã làm, còn cuộc sống sau này có tốt hay không, thì phải dựa vào những người trong thôn rồi.

“Cuối tuần này em hãy về Liên Sơn một chuyến, nói với họ.”

Mặc Tây Quyết nói, “Để họ biết được lợi ích của em.”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Em đi giúp anh, thì có được lợi gì không?”

Mặc Tây Quyết cởi hai cúc áo phía trên áo sơ mi của mình, tiến sát lại cô: “Không có tiên, chỉ có da thịt, em muốn không?”

“Trời!”

Ngôn Tiểu Nặc đỏ mặt, “Vừa mới cảm thấy anh là người tốt, lại bắt đầu trở mặt rồi.”

“Trở mặt? Anh vẫn luôn như vậy, em không biết sao?”

Trong đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết tràn ngập sự bỡn cợt thích thú, ấn lên đầu mũi trắng muốt của cô.

Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, “Keo kiệt."

“Vừa rồi không phải em còn nói anh là gian thương sao?”

Mặc Tây Quyết vừa cười vừa nói, “Nếu không keo kiệt, sao có thể trở thành gian thương được?”

Ngôn Tiểu Nặc chịu thua hoàn toàn, cô còn kém xa Mặc Tây Quyết về khoản mặt dày và lý luận.

Mặc Tây Quyết thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngừng tâm trạng bỡn cợt lại, nói: “Sau khi kết thúc cuộc thi lần này, sẽ cho em một phần thưởng.”

“Nếu như là da thịt của anh vậy em không cần đâu.”

Ngôn Tiểu Nặc kiêu ngạo quay ngoắt sang chỗ khác.

Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết tối sầm lại, “Cậu chủ như anh đã khiến em chán ghét như vậy sao?”

“Sức khỏe em không tốt mà”

Ngôn Tiểu Nặc lại lấy cớ.

Mặc Tây Quyết lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Buổi bán đấu giá của Sothebys đã mời anh tới, em có muốn đến tham dự với thân phận là bạn đồng hành của anh không?”

Ban đầu Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu lia lịa, “Muốn! Muốn tham dự!”

Những thứ đồ xa xỉ và những tác phẩm sưu tầm nghệ thuật đẳng cấp thế giới mà người bình thường khó thấy được đều sẽ xuất hiện ở đó, lần này thực sự có thể mở mang tầm mắt rồi.

“Tiểu Toàn cũng nằm trong danh sách khách mời, em hãy theo sát bên cạnh cô ấy để học hỏi”

Mặc Tây Quyết đột nhiên nói, "Vốn tiếng Anh của em thế nào?”

Cô suýt nữa quên mất, ở đó chắc cũng không có mấy ai biết nói tiếng Trung, tất cả đều giao lưu bằng tiếng Anh, thế nhưng tuy lúc thi đại học cô đạt được điểm cao môn tiếng Anh, thể nhưng nếu để cô giao lưu trực diện với những người nước Anh đó, cô có thể làm được sao? “Số điểm mà em đạt được lúc thi đều cao, liệu có thể không?”

Ngôn Tiểu Nặc dè dặt nhìn Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cười, “Được chứ”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn không yên tâm, vì cô rất mong đợi cuộc triển lãm lần này, hơn nữa cô tham dự với tư cách là bạn đồng hành của Mặc Tây Quyết, thì không được để mình quá mất giá. “Bây giờ em muốn về.”

Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy, “Em xử lý xong hết công việc chưa?”

“Xong hết rồi.”

Mặc Tây Quyết cũng đứng dậy, hỏi, “Vẫn còn sớm, chuyện gì khiến em vội vàng như vậy?”

Ngôn Tiểu Nặc nói, “Chăm chỉ học tập, không ngừng vươn lên!"

Mặc Tây Quyết lắc đầu cười, xoa đầu cô, rồi đi về cùng cô.

Việc đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc làm khi quay về chính là lên mạng tải ngữ âm tiếng Anh, và cả kho từ vựng để ôn tập.

Mặc Tây Quyết thấy cô như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, anh không làm phiền cô, chỉ vào phòng đọc sách bên cạnh xem những cuốn tạp chí thời trang mà cô đã từng xem qua.

Một khi Ngôn Tiểu Nặc chuyển sang trạng thái chăm chỉ học tập thì sẽ không còn nhớ gì nữa, khi cô nghe và đọc theo tiếng Anh đến lúc cảm thấy cổ họng khô khan, đang định đứng dậy để rót nước uống, một cốc nước ép kiwi tươi đã được đặt trước mặt cô.

Ngôn Tiểu Nặc cầm cốc nước ép hoa quả mà Mặc Tây Quyết chuẩn bị cho cô rồi uống một ngụm lớn, hỏi, “Sự nỗ lực tạm thời của em như thế này có hiệu quả không?”

“Có”

Ngôn Tiểu Nặc cười, "Vậy em xem tiếp nhé?”

“Nghỉ một lát”

Mặc Tây Quyết khẽ nói, “Nghỉ một chút cũng không sao đâu.” Ngôn Tiểu Nặc vươn vai, “Anh không nói em cũng không thấy mệt”

Mặc Tây Quyết lắc đầu đi khỏi, “Đi ăn cơm với anh”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cười không biết nói gì hơn, hóa ra tên này đợi cô đến mức đói bụng rồi mới bảo cô đi ăn cơm cùng. Ngày hôm sau là ngày Ngôn Tiểu Nặc hồi hộp nhất, cô không cần tới tận nơi, mà chỉ xem catwalk trực tiếp tại hiện trường thông qua mạng, Giản Minh không hổ danh là người đứng đầu trong giới người mẫu, phô diễn linh hồn của tác phẩm một cách tinh tế. Sau đó tiếp theo chính là mở cuộc bình chọn công khai trên mạng.

Cô rất hồi hộp, tuy có gần 5 triệu người hâm mộ trên Weibo, hơn nữa phần lớn đều rất sôi nổi, thế nhưng cô vẫn có một cảm giác bất an.

Không biết có phải là di chứng sau lần thụt lùi lần trước? Bây giờ cô có chút hoang mang.

Ngôn Tiểu Nặc nhận được tin nhắn của Mặc Tây Quyết, anh bảo cô không cần phải lo lắng, tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay. Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả mọi chuyện sau đó đều rất thuận lợi, vì những người cạnh tranh đều không nổi tiếng bằng cô, số phiếu của cô dẫn đầu một khoảng cách rất xa, đã có ưu thế tuyệt đối.

Thế là kết quả đã được công bố, cuối cùng cô cũng giành được giải nhất của cuộc thi thiết kế, khoảnh khắc đứng trên bục nhận thưởng, cô kích động đến mức sắp khóc.

Mặc Tây Quyết trao vào tay cô chiếc cúp được đặt riêng của tập đoàn Đế Quốc, và mỉm cười nói với cô: “Chúc mừng em đã trở thành thực tập sinh bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc.”

Sau đó nhìn bà chủ Toàn Cơ.

Giọng nói trong trẻo của bà chủ Toàn Cơ vang lên toàn hội trường thông qua micro, “Bây giờ, cuối cùng tôi đã phát hiện ra một nhân tài có thể bồi dưỡng, khả năng trời phú và sự nỗ lực của cô ấy khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác, vì vậy, tôi sẽ nhận cô ấy làm đệ tử duy nhất của tôi”

Cả hội trường nhốn nháo, vô số ánh đèn flash thay nhau lóe sáng, rất nhiều phóng viên giơ micro lên để phỏng vấn bà chủ Toàn Cơ, hội trường đã điều động rất nhiều vệ sĩ mới khống chế được tình hình và trật tự.

“Được rồi.”

Bà chủ Toàn Cơ làm một động tác ký hiệu, “Mọi người, về chuyện này, sau buổi đấu giá của Sothebys tôi sẽ mở một cuộc họp báo riêng, mọi người có thắc mắc gì đến lúc đó hãng hỏi”

Các phóng viên chụp ảnh lia lịa, nhanh chóng ghi chép lại.

Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng bước xuống bục nhận giải với đầy hoa tươi trên người, cô với bà chủ Toàn Cơ và cả Mặc Tây Quyết cùng nhau rời khỏi.

“Đối phó với những người này thật là mệt”

Bà chủ Toàn Cơ khẽ cảm thán, “Thật ngưỡng mộ Giản Minh, kết thúc màn catwalk là có thể rời đi rồi.”

“Đó là do Giản Minh thông minh”

Mặc Tây Quyết bình thản nói.

“Đợi sau này Giản Minh lại tuyên bố trở thành người mẫu riêng của Ngôn Uyển Cừ, vậy khung cảnh sẽ càng náo loạn hơn.”

Khuôn mặt sắc sảo của bà chủ Toàn Cơ để lộ chút mệt mỏi, lưng tựa vào phía sau ghế ngồi nói.

Mặc Tây Quyết khẽ cười, nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Đây là một ý hay, có thế khiến em nối tiếng hơn”

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói, “Tuyệt đối không được!”

Mặc Tây Quyết và bà chủ Toàn Cơ cùng lúc ngây ra, đồng thời hỏi, “Tại sao không được?”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi, khẽ nói, “Em cũng đã thấy khung cảnh hôm nay rồi, nếu nói ra, vậy thì sẽ gây phiền phức cho chị Giản Minh đấy nhỉ? Cho nên tốt nhất là không nên làm vậy.”

Đôi mắt của bà chủ Toàn Cơ nhìn Ngôn Tiểu Nặc một lượt, lắc đầu cười, "Cô cũng rất biết suy nghĩ cho người khác đấy nhỉ, cô biết là thông tin này bị che giấu, sẽ khiến cô mất đi bao nhiêu sự nổi tiếng không? Không hối hận sao?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu không hề do dự, “Không hề hối hận”

Giản Minh đã vì vài câu nói của cô mà cam tâm tình nguyện ở cạnh cô, cô đã cảm thấy vô cùng thiệt thòi cho Giản Minh rồi, nếu lại vì muốn tăng thêm sự nối tiếng cho mình mà làm phiền tới cuộc sống của Giản Minh, vậy cô sẽ càng thêm bất an.

Cô vẫn không làm được những chuyện làm hại đến người khác để mang lại lợi ích cho mình, tuy rằng hôm nay bà chủ Toàn Cơ đã đủ mệt vì cô.

“Bà chủ Toàn Cơ, tôi không biết chuyện cô sẽ nhận tôi làm đồ đệ lúc nhận thưởng......

Ngôn Tiểu Nặc muốn giải thích.

Bà chủ Toàn Cơ cười sảng khoái, “Đây không phải là lỗi của cô, là ý của anh hai tốt bụng của tôi.”

Mặc Tây Quyết vẫn luôn giả vờ làm tượng sáp bên cạnh nghe thấy lời của bà chủ Toàn Cơ, liên nhướn mày, “Người trong nhà giúp nhau thì có gì mà không được? Hơn nữa hôm qua anh đã tăng 4 lần lương cho em”

4 lần......

trước mắt Ngôn Tiểu Nặc như thể xuất hiện rất nhiều tờ tiền màu đỏ hồng.

Bà chủ Toàn Cơ không thèm đếm xỉa, “Đúng là lên thuyền giặc rồi thì khó mà rời đi, thật là quá quắt.

Sotheby's em không đi nữa đâu, hai người đi là được rồi”

“Hôm nay em đã tuyên bố rằng em nhận cô ấy làm đồ đệ duy nhất trước giới truyền thông, hơn nữa em còn phải tham dự buổi đấu giá của Sotheby's, đồ đệ của em cũng sẽ tham gia, mà em lại không đi, nếu lọt vào mắt của đám truyền thông lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị tấn công đó, sẽ phiền phức đến cỡ nào?”

Lúc Mặc Tây Quyết nói những lời này, giọng nói rành mạch rõ ràng, có lý lẽ.

Bà chủ Toàn Cơ nghiến răng tức giận, “Mặc Tây Quyết anh là đồ khốn nạn!”

Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu giả vờ như đang sờ mũi, nhưng trong lòng lại rất tán đồng với bà chủ Toàn Cơ.

“Trong buổi đấu giá sẽ có món đồ gốm ngự dụng Ung Chính mà em đã mong đợi từ lâu, không phải em đến vì thứ đó sao?”

Mặc Tây Quyết không hề quan tâm đến cơn thịnh nộ của bà chủ Toàn Cơ.

“Sao anh biết sẽ có món đồ gốm ấy?”

“Là đồ sưu tầm độc nhất của anh, mang đi bán đấu giá đấy, em thích thì cứ ngắm, lấy đi cũng được.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, cô cảm thấy quả thực phải viết lên mặt Mặc Tây Quyết hai chữ “xảo quyệt”. “Vô liêm sỉ! Lòng dạ xấu xa!”

Lông mày của bà chủ Toàn Cơ dựng đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến mức đỏ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.