Hôm sau, lúc cô đang làm việc thì đột nhiên nhận được điện thoại nội bộ.
"Alo, có việc gì vậy ạ..?"
" Mục Ân, báo với Ân Nhất rằng tối về nhà ăn cơm, còn có nói với nó em gái trở về rồi." Cô nghe thấy giọng này là biết đây chính là mẹ của anh. Đoạn câu em gái trở về rồi bà ấy nhấn mạnh mặc dù khá là tò mò vì sao bà ấy không trực tiếp nói với anh ấy mà phải thông qua cô. Nhưng mà nghe thấy giọng điệu như vậy cô thật sự không dám chậm trễ liền báo với anh.
Khi anh nghe xong thì đột nhiên nhíu mày. Cô rùng mình không phải là người em gái này thật sự có vấn đề gì đấy?
" Tối về cô không cần phải tăng ca, cùng tôi về nhà."
" Vì sao? Tôi không có đi đâu, vì sao phải là cô, chuyện của nhà anh với cô một xu cũng không có quan hệ, kéo cô vào làm gì dùng đầu gối nghĩ cũng biết quan hệ của họ rất phức tạp rồi, cô không muốn tự mình đâm đầu vào biển lửa tự mình đâm đầu như con thiêu thân đâu.
" Tăng lương, tăng thêm năm triệu tiền lương tháng này."
" Không cần." Năm triệu đòi mua chuộc cô, cô không phải ngốc. Nhỡ tới rồi bị nhà hạ phỉ nhổ thì sao, phí tổn thương tinh thần năm triệu làm gì đáng giá chứ.
" Cô muốn đòi bao nhiêu, cô vừa làm việc ở đây chưa được một năm lương cứ một quý là tăng lên một lần. Tôi chưa hề bạc đãi cô." Anh nhìn cô bằng ánh mắt hùng hồn. " Ra giá đi."
" Tháng nào cũng phải cộng cho tôi thêm năm triệu tiền lương nhưng cũng không được cắt tiền thưởng của tôi."
" Được." Chung quy lại vẫn là tiền, không biết trong đầu cô còn có chứa thêm cái gì khác nữa không.
Đúng bảy giờ tối, anh đứng ở dưới chung cư chỗ mới cô vừa mua. Cô chính là còn chưa nói cho anh biết tại sao anh lại biết.
" Không cần phải thắc mắc, thông tin của cô nhờ phòng nhân sự một chút là được." Ở công ty mỗi khi chuyển nhà đều cần phải sửa lại địa chỉ nhà nên nếu anh có biết thì cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Nhưng nếu anh nhắn tin hỏi cô thì không phải nhanh hơn sao? Còn mất công tốn thời gian. Xe dừng lại trước của nhà anh. Đây là lần thứ hai cô tới đây, lần thứ nhất là lễ mừng thọ ông nội lần thứ hai là hôm nay. Lần thứ nhất tới cô mang tâm trạng hồi hộp, nhưng lần này lại khác phần lớn là mang tâm trạng lo sợ, lo sợ còn nhiều hơn hồi hộp. Vừa xuống xe đi được mấy bước thì không biết từ đâu một cô gái chạy ra ôm lấy anh. Cô nghĩ chắc chắn đây là cô gái mà mẹ anh nhắc đến em gái của anh.
" Anh, anh về rồi à? Có mang quà gì cho em không?"
" Anh có mua quà cho em, nhưng mà em buông ra trước rồi chúng ta nói chuyện có được không? Còn có người ngoài ở đây mà." Vẻ mặt anh hơi miễn cưỡng nhìn cô gái kia, cũng không có quá thân thiết gì.
" Người ngoài..." Bây giờ cô gái kia mới quay mặt sang nhìn cô. Một loạt ánh mắt dò xét dò đi dò lại trên người cô. Cô ta là có ý gì cơ chứ, sao lại dùng cái ánh mắt kia nhìn cô? Cô còn đang hoang mang trong lòng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói tức giận của cô gái kia.
" Cô ấy là ai...đừng có bảo với em là.."
" Cô ấy chính là người yêu anh và là người anh yêu tương lai cũng chính là chị dâu em..." Anh là người nói dối nhưng mặt lại không biết sắc còn cô và cô gái kia là người nghe nhưng lại là biến sắc tột đột. Cô cũng chính là cảm thấy hơi tức giận, nhưng cảm thấy anh có gì đó không đúng. Lúc ở trên xe cô đã cố gắng hỏi anh. Anh chỉ bảo là, em không cần làm gì hết chỉ cần ngồi im. Đúng là nói dối, cô đâu có ngồi im mà là đứng im, đứng nhìn hai anh em kia làm tấu hài. Nhưng mặt cô biến sắc đã bằng gì cô nàng kia, trên mặt cô ta là cả một bộ mặt không thể tin rằng có chuyện như vậy còn quay sang nhìn cô bằng ánh mắt thì địch rốt cuộc là có chuyện gì thì cô thật sự không biết. Đột nhiên một lúc sau cô ta chỉ tay vào mặt cô.
" Chị ta, tương lai là chị dâu em? Chị ta không xứng vừa nhìn vào đã biết đó là một kẻ nghèo hèn rồi."
" Im miệng..."
" Vì sao em lại phải im miệng? Em nói không đúng à?"
Từng lời nói của cô ta cô như cảm thấy mình bị xúc phạm nhân phẩm, sau trong miệng cô ta lại nói những lời lẽ bẩn thỉu như vậy nhỉ? Nếu bây giờ không phải đang ở nhà anh, cô thật sự muốn quay sang cho cô ta cái bạt tai để cho mà tỉnh ra.
" Cãi nhau cái gì, đó là chị dâu còn. Anh con chỉ thông báo cho con biết chứ không phải trưng cầu ý kiến của con. Cô có đồng ý hay không thì kết cục vẫn vậy." Không biết ba mẹ anh đi ra lúc nào, họ nhìn cô đầy áy náy. " Xin lỗi con tính nó ngang ngược từ nhỏ, là do bác quản không nghiêm."
" Dạ không sao ạ."
" Vào nhà đi con, đừng đứng ngoài này nữa." Cô vâng lời theo anh vào ba mẹ cô vào nhà còn cô nàng kia mang vẻ mặt tức giận kia vào trước rồi.