Cô đứng trong phòng của anh mà lòng không hỏi run nhẹ, cả người giống như nếu ai đó động vào cô, cô lập tức sẽ mềm nhũn ngã xuống. Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô không nói không rằng cứ nhìn như thế. Tiếng đồng hồ tích tắc trôi qua làm tim cô đập càng nhanh. Lần này chẳng lẽ cô bị đuổi việc hay là bị tra tấn kiểu gì. Cô cứ đứng run run rõ ràng đang là mùa hè mà cô vẫn cảm thấy toàn thân mình lạnh buốt. Bây giờ anh muốn nói gì cũng được, anh muốn làm gì cũng được chỉ cần anh mở miệng nói chứ im lặng như thế này thì ai chịu nổi. Đến lúc cô gần như sắp khóc thì anh lên tiếng:
" Sao không giải thích đi?" Cái giọng điệu lạnh như băng, đây đích thực là băng ngàn năm không tan. Cô hốt hoảng nhìn anh sau đó giải thích:
" Tổng giám đốc, tôi.. tôi.. thật sự lúc đó không phải.. là lợi dụng anh đâu.. tại tôi.. thấy tình hình.. lúc đó có vẻ khó.. xử nên tôi mới hô..n anh.., cũng...không phải là.. tôi.. muốn.. leo.. lên vị trí cao.. gì đâu, huhu tôi thật sự không muốn đuổi việc đâu.. tại mấy người kia quá đáng nên.. tôi mới phải làm như vậy.. tôi thật sự không cố ý hôn anh mà,.. tôi chỉ muốn giải thoát cho anh thôi.. huhu." Cô nói lắp ba lắp bắp, cứ chột dạ nói đến hết hơi không biết giải thích thế nào đành bật khóc, chỉ là một cái hôn môi thôi mà có cần phải trưng bày vẻ mặt khó ưa vậy không làm cô sợ thiếu mức đái trong quần.
Anh nhíu mày nhìn cô, anh đã làm cô cái gì đâu mà bật khóc rồi, đã vậy nước mắt nước mũi còn chảy tèm lem nhìn bẩn chết đi được. Bộ dạng của cô giống như sợ anh ăn thịt cô hay gì, trong mắt cô anh đáng sợ như vậy sao.
" Tôi đáng sợ như thế sao?" Anh dùng đôi mắt thâm trầm nhìn cô chỉ cần cô gật đầu một cái, ngọn lửa trong mắt anh chắc có lẽ sẽ bùng lên chắc đốt cháy cả công ty này luôn mất. Thật trong trong mắt cô anh không đáng sợ chỉ là cô sợ mất việc thôi nên mới có biểu hiện như vậy. Nhưng không hiểu vì sao cô lại vô tình gật đầu làm anh nhìn cô như muốn đá bay cô ra khỏi phòng, cái bộ dạng của anh cũng thật sự rất tức giận. Cô phát giác được mình làm sai liền hốt hoảng lên tiếng:
" Không phải, anh không đáng sợ, thật sự không đáng sợ. Ít nhất trong mắt tôi anh thật sự không đáng sợ. Chỉ là.. chỉ là.. tôi sự bị anh đuổi việc thôi." Nghe cô nói vậy tâm trạng của anh tốt lên không ít.
" Cô sợ tôi bị đuổi việc như vậy sao? Vì sao lại sợ tôi đuổi việc cô, cô đâu có làm gì đâu?"
" Tôi vừa nãy mới hôn anh, không tàn thì cũng phế." Nghe cô nói vậy anh bỗng bật cười nhưng lại là một nụ cười rất nhanh.
" Tôi đuổi việc cô, cô có thể tìm một công việc khác tốt hơn mà, có rất nhiều công ty đang tuyển dụng." Không an ủi còn làm cô thêm sợ, cô phụng mặt nói:
" Làm công ty khác thì làm sao tán đổ anh." Một lời nói vô tình nhưng vô thức lại làm tim anh đập nhanh hơn. Anh bắt đầu lảng tránh sang việc khác.
" Mấy người phụ nữ lúc nãy là ai? Sao bọn họ lại tới đây." Cô ngơ ngác nhìn anh:
" Tôi cứ tưởng là tình nhân của anh, còn bọn họ vì sao lại tới đây thì anh xem cái này là biết nè." Nói xong cô vừa quẹt nước mắt vừa lấy điện thoại ra mở báo cho anh xem, từ các trang đầu tiên đều là tin anh có vợ và bức ảnh chụp chung anh với cô. Trái với phản ứng cô dự đoán anh chỉ liếc xem rồi ậm ừ một tiếng chứ không phải là nổi trận lôi đình. Anh phát tay dấu hiệu là bảo cô đi ra, cô vừa bước được vài bước bỗng nhiên anh lên tiếng:
" Khoan đã." Chân tay cô lại bắt đầu run rẩy không phải là anh muốn đổi ý rồi chứ, muốn đuổi việc cô rồi cũng nên. Nước mắt vừa khô lại bắt đầu lăn tiếp. Cô quay mặt lại nhìn anh thì thấy anh đang bước đến trên tay là một hộp khăn giấy.
" Lau nước mắt đi, khóc nhìn xấu chết đi được." Cô ngơ ngác cầm hộp khăn giấy đi ra thì anh lại phát ra một câu nói:
" Nhưng mà kĩ thuật hôn của cô rất kém." Làm cô đỏ tận mang tai.
* * *
Mấy hôm nay thật sự rất bận nên không thể thường xuyên ra truyện cho mọi người, mong mọi người thông cảm T~T