Trong phòng khách sạn, một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, tay cầm một điếu thuốc nhìn người phụ nữ trước mặt. Cả căn phòng một màu đen như mực, chỉ nhìn được hình dáng của người đàn ông kia, mùi thuốc xộc vào mũi.
" Chẳng phải cô muốn tiền để phẫu thuật cho mẹ cô hay sao? Vậy tới làm đi." Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng như muốn dò xét cô. Giọng nói trầm thấp khiến con người ta không khỏi chìm đắm vào nó. Cô run rẩy đứng cách anh cả một sảy tay.
Nếu như không phải bản thân mẹ cô bị bệnh, nếu như bản thân cô không bị người bạn thân của mình phản bội, không bị người mình tin tưởng nhất, yêu thương nhất bỏ rơi thì bản thân cô cũng sẽ không rơi vào bước đường cùng như hôm nay.
* * *
Tối hôm nay, cô nhận được một tin nhắn từ một số máy lạ:
" Đến ngay Ám Dạ, phòng VIP 1 nếu không cô sẽ hối hận." Ám Dạ là một quán bar nhất nhì thành phố, cô từng làm phục vụ ở đây một thời gian nhưng sau này đã nghỉ việc. Cô biết đến đây sẽ không có gì tốt đẹp nhưng không biết vì sao cảm giác bồn chồn khiến cô đứng ngồi không yên nên cô đã quyết định đi tới. Theo tin nhắn cô vào tới phòng VIP 1 ngoài tiếng nhạc xập xình thì đầu cô ong ong như muốn nổ. Cô hít lấy không khí mở cánh cửa kia ra. Nhìn thấy hình ảnh trước mặt cô như điếng người. Bạn thân cô cùng với người cô yêu thương nhất đang dây dưa triền miên với nhau cùng với những tiếng rên dâm đãng. Cô cũng đâu phải là loại người dễ bắt nạt, cô ho nhẹ một tiếng dường như hai người kia phát giác được có người đang đến liền ngoảnh mặt đưa mắt nhìn vế phía cô.
" Dục Ân,..." Người đàn ông kia giống như vừa tỉnh dậy sau cơn dục vọng, giọng nói khàn khàn gọi tên cô. Còn cô bạn mang danh bạn thân thì đang thầm cười đểu sau đó lại giả vờ lên tiếng.
" Dục Ân, không phải...."
Cô nhìn hai người kia liền thầm cười lạnh một cái, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:
" Hửm, không phải cái gì?"
" Dục Ân, nghe anh giải thích anh và cô ấy không như em tưởng đâu." Người đàn ông kia bối rối không biết làm thế nào.
Cô và Vệ Đường chính xác là chỉ còn một tháng nữa là sắp kết hôn, cô lại vừa mới đi công tác về bởi vì sức khoẻ của mẹ ngày càng một yếu đi. Đang có ý định bảo với anh ta sẽ đổi ngày cưới dành khoản tiền cô để chữa bệnh cho mẹ hoặc có thể vay anh ta một ít tiền. Cũng may rằng là hai người còn chưa kết hôn. Khoảng thời gian hai năm yêu nhau nhưng cô và anh ta lại chưa từng đi tới bước cuối cùng. Cô nhìn lại người đàn ông kia một lần nữa sau đó lại nhìn cô bạn mang danh bạn thân của mình tiến tới nhẹ nhàng ngồi cách bọn họ một mét:
" Hai người đang uống rượu, có thể cho tôi uống cùng được không?" Cô nói xong hai người kia nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, cứ tưởng rằng cô sẽ làm loạn lên nhưng không ngờ cô lại phản ứng như chẳng có gì. Người đàn ông vội đứng dậy sửa sang lại quần áo, người phụ nữ kia cũng vậy.
" À, Đường Vệ tôi có mua cho anh một ít bò khô loại mà anh thích nhất. Hân Vi, tôi cũng mua cho cô một ít loại trà mà cô thích nhất." Cô bạn nghe nói vậy thì mặt tức đến tím tài lần này cô ta muốn cô tức giận rồi rời khỏi anh nhưng không ngờ cô lại làm vậy. Đường Vệ dường như cảm thấy thoát khỏi nguy hiểm liền thở một hơi nhẹ nhàng, còn chưa xong thì cô lại nói tiếp:
" Còn nữa, về sau không ai nợ ai, đường ai người ấy đi." Đồ người khác dùng rồi cô không thích dùng lại, người mình bỏ đi thì phải nhường cho người kém may mắn hơn.