Hôm sau, Kiệt Dực Ngạo dậy rất sớm, hắn đi vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ suit đen.
Nhìn đến cô gái nhỏ vẫn còn đang say giấc nồng trên giường, hắn quả thật chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn hơi cúi người, hôn nhẹ lên gò má phiếm hồng.
Mịch Quỳnh bất giác nhíu mày vì sự phản sáng của ánh nắng mặt trời, cô dụi dụi mắt, nửa mơ nửa tỉnh nhìn hắn.
- Chú già, anh dậy rồi sao?
- Quỷ ham ngủ, anh đi làm đây, ở nhà nhớ ăn sáng. Thắt cà vạt cho anh!
Hắn vừa nói vừa nhét vào tay cô chiếc cà vạt đỏ đô đơn điệu, môi mỏng khẽ nâng lên.
- Chú già, lại gần chút em mới thắt được!
Kiệt Dực Ngạo rất thức thời tiến về phía cô, đầu hạ xuống, tay Mịch Quỳnh len qua vòm cổ nam tính của hắn, sau đó tỉ mỉ thắt theo công đoạn.
- Anh lớn rồi mà, sao cứ bắt em thắt vậy...
Làm bộ trách móc, Tương Mịch Quỳnh bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ.
- Anh bắt nạt em à?
Hắn nhếch mép, bị bộ dạng nhõng nhẽo như chú mèo của cô chọc phì cười.
- Đúng rồi, chú già vừa xấu xí vừa lớn tuổi bắt nạt em, ỷ mạnh hiếp yếu. Hôm qua ấy...
Nhớ đến cuồng phong bão táo hôm qua, cô lại vô giác đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu. Người đàn ông này quá mức cường hãn, hoàn toàn không để cô nghỉ ngơi một giây một phút nào. Cứ thế hai người bọn họ triền miên dây dưa đến sẩm sáng. Kết quả bây giờ hạ thân cô đau nhức, còn hung thủ gây án thì dửng dưng vui vẻ, sinh khí dồi dào.
- Em chẳng phải cũng bằng lòng tiếp nhận đấy sao?
Đôi con ngươi thâm trầm híp lại, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.
- Anh... đó là do tình thế cấp bách!
Mịch Quỳnh thều thào nói, cảm giác cả người như muốn nổ tung. Có thể đừng trắng trợn như vậy được không!
- Tiểu Quỳnh, trễ rồi, anh đi làm đây, chiều lại về với em được không?!
Hắn nhìn đồng hồ, nhướn mày.
Cô gật đầu, chủ động rướn người, áp lên môi hắn một nụ hôn phớt lờ. Kiệt Dực Ngạo lập tức cuồng nhiệt đáp lại, tựa hồ muốn nuốt chửng cả cánh môi hồng phấn của người con gái. Càng hôn cô, bản năng hắn càng không thể khống chế được mà muốn nhiều hơn.
Quấn quýt mê man, rốt cuộc vẫn phải tách rời.
*
Tập đoàn cao ốc Kiệt Thị, phòng tổng tài, tầng cao nhất.
- Có manh mối gì chưa?
Ánh mắt Kiệt Dực Ngạo thâm trầm quét qua năm kĩ hạ đứng chỉnh tề trước mặt. Khắp người hắn lan tỏa sát khí đằng đằng, chỉ cần một cái nhíu mày liền dập tắt sự sống của chúng sinh.
- Chưa ạ.
Trong năm người có một người tiến lên, đại diện.
- Có điều tra ra được ai đứng sau ngả bài không? Hôm qua tổ chức tại sao lại bị tập kích?
Hắn híp mắt, đôi đồng tử sâu thẳm không đáy, vừng trán màu đồng khẽ nhíu lại tạo thành vô số đường nét lạnh lẽo.
- Kiệt tổng tài, tôi cũng không rõ. Chỉ nghe đám thuộc hạ báo cáo sào huyệt bị kẻ địch tấn công, hư hại không nhỏ. Cửa động nát bét, vũ khí cũng bị cướp một số ít, vài tên còn chết tại chỗ. Tinh huống quá cấp bách, lúc đó lại là ban đêm, tụi nó căn bản đã ngủ gần hết, không ngờ lại có kẻ dám ngang tàn tấn công, thành ra không một ai kịp thời chuẩn bị, chỉ vài đứa thích ứng nhanh nhẹn đấu lại được, còn những đứa còn lại hoàn toàn tận mạng. Cuộc tàn phá này gây cho chúng ta tổn hại không lớn thưa Kiệt tổng tài!
Anh ta trịnh trọng lên tiếng, mồ hôi lạnh ướt cả mảng áo sơ mi. Anh ta còn chưa thấy bang chủ im lặng như thế này bao giờ, điều này chứng tỏ, Kiệt Dực Ngạo càng im lặng thì mọi việc sẽ càng trở nên khủng khiếp hơn thôi!
- Liên lạc qua macbook với tổ chức chút đi!
Hắn nhàn nhạt nói, đáy mắt tĩnh lặng.
Anh ta theo lời hắn, cẩn thận mở macbook hiện đại lên. Chưa đầy một phút sau, đầu dây bên kia nhanh chóng lấy được tính hiệu, khung cảnh hoang tàn tích tắc hiện ra trên màn hình.
- Kiệt tổng, bọn chúng ra tay quá đáng rồi!
Long Mặc khiếp sợ, anh ta căn bản không nghĩ đến đối phương lại hiểm ác đến nhường này. Tổ chức sụp xuống, các đồ vật bên trong hư hại rất nhiều. Huống hồ, Kiệt tổng vốn là bang chủ cầu toàn nhất của bọn họ, những vật dụng trong tổ chức hắn đều đặt riêng cho nghệ nhân nước khác làm ra, món đồ hắn mua cũng chỉ có một trên toàn thế giới.
Khắp sào huyệt được xây dựng khang trang, thậm chí có nơi còn được mạ vàng.
Thế nhưng, bây giờ rốt cuộc chỉ còn lại một đống tro bụi.
Anh ta không dám nhìn đến gương mặt u ám của Kiệt Dực Ngạo nữa rồi.
- Tốt, tốt lắm, khẩu khí thật không nhỏ!
Kiệt Dực Ngạo ai oán nhếch mép, con ngươi u ám xuất hiện đầy tơ máu. Bàn tay hắn cuộn chặt thành quyền, các khớp xương dấy hàng chục dây gân xanh.
- Sau khi đánh xong bọn chúng có để lại gì không?
Hắn nghiến răng nghiến lợi, quai hàm méo mó. Đúng là thách thức kiên nhẫn của hắn quá mức rồi, hắn chẳng phải tiếc tiền tiếc của, chỉ là hắn không cam tâm bị chơi một vố khốn nạn sau lưng như vậy.
- Có thưa bang chủ, bọn chúng nói rằng tối nay sẽ gặp nhau tại sào huyệt Keep!
Anh ta mang máng nhớ lại, nghiêm chỉnh nói.
- Hừ, cậu rà soát lại tổ chức đi, chắc chắn có nội gián. Làm không được thì cút, bấy nhiêu cũng không xong! Liên lạc với bọn chúng, chuẩn bị lực lượng tối nay ra tay! Còn nữa, đem vệ sĩ đến biệt thự của tôi bảo vệ cho Tiểu Quỳnh, cô ấy mà có chuyện gì tôi phanh thây các người, nhớ cho rõ!
Keep ư, tổ chức của Âu Tam Hành Thương. Không quá máu mặt trong giới hắc đạo, thậm chí là mờ nhạt thập phần, trăm trận trăm bại, vẫn chưa đủ lông đủ cánh mà đã quật cường muốn đánh đổ đế chế của hắn sao? Âu Tam Hành Thương, chính là tình cũ của Tương Phù Dung, người phụ nữ mà ngày trước hắn từng yêu đến điên cuồng đây mà!
Kiệt Dực Ngạo hừ lạnh, kèm theo đó là nhịp thở đậm mùi chết chóc.
- Vâng thưa bang chủ!
- Được rồi, bây giờ thì cút hết ra ngoài!
Sóng ngầm của hắc đạo bắt đầu từ đây.