Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 92: Vật Để Cưỡi




“Vui, vui lắm!” Mẹ Hạ lập tức chìa tay vỗ nhẹ lên tay con gái, “Con thì sao? Dạo này làm việc ở tập đoàn có mệt không?” “Không mệt ạ, anh trai mới mệt đấy chứ! Con an nhàn lắm!” Bộ phận marketing trước nay đều do cô toàn quyền phụ trách, nhưng gần đây không có sản phẩm mới ra mắt thị trường, kế hoạch marketing của trang phục quý sau cô cũng đã hoàn thành xong, nếu không cô sao có thể nhàn rỗi xin nghỉ phép được cơ chứ? “Con đấy, phải sớm tìm người quản con mới được, suốt ngày chỉ biết cười đùa tí tửng, chẳng có dáng vẻ nghiêm túc trưởng thành gì.” Mẹ Hạ nhìn con gái, mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ! Hạ Nghi Tâm nở nụ cười xinh đẹp, “Đâu có a, mẹ, ở trong tập đoàn con nổi tiếng nghiêm khắc đấy nhé!”

Bố Hạ không nhìn nổi nữa, lập tức mở lời: “Bố và mẹ con còn không biết rõ tính con à! Nghiêm túc của con cũng chỉ là làm cho người ngoài xem thôi, người hiểu rõ con đều biết con và con bé Văn Ninh đều nghịch ngợm giống nhau! Bây giờ Vãn Ninh cũng đã lấy chồng rồi, bố và mẹ con cũng bàn bạc với nhau phải để con nhanh chóng kết hôn mới được!” “Bố...mẹ...!bố mẹ không chịu chứa chấp con gái nữa sao?” Hạ Nghi Tâm làm ra dáng vẻ đáng thương.

Bố Hạ và mẹ Hạ lập tức cười lên, mẹ Hạ chìa tay vỗ nhẹ lên bả vai con gái, “Không phải là bố mẹ không chứa chấp con, mà là tuổi tác không tha cho ai!” “Mẹ, con mới hai mươi tuổi thôi!” Hạ Nghi Tâm bất đắc dĩ nhún vai, nói tóm lại cô không hề thấy sốt ruột tý nào! Cô không tin Hạ Nghi Tâm cô không tìm được bạn trai À đúng rồi, bố, mẹ, chiếc xe Maserati ở trong gara là vật để cưỡi của ai đấy ạ?”

Vật để cưỡi? Cách ví von này cũng chỉ có con gái của họ mới nghĩ ra được.

“Là xe của anh, Hạ tiểu thư” Kỷ Trình Hạo từ trên lầu đi xuống, nở nụ cười xán lạn điển trai với bố mẹ Hạ, “Bác trai bác gái, cháu và quản gia đã đưa hết hành lý lên lầu rồi, còn có chuyện gì khác cần cháu làm không a?” “Là anh? Sao anh lại ở đây!” Hạ Nghi Tâm kinh ngạc thốt lên tiếng, lập tức đứng bật dậy khỏi sofa, vượt qua bàn trà đi đến trước mặt Kỷ Trình Hạo, “Sao anh lại ở trong nhà em?” “Nghi Tâm, con nói chuyện kiểu gì đấy! Không thục nữ chút nào!" Bố Hạ lập tức ngăn chặn hành vi thô lỗ của con gái, nhìn con bé đang chỉ ngón tay vào Kỷ Trình Hạo, nét mặt bố Hạ tràn đầy ý xin lỗi cất lời: “Cám ơn cháu nhiều nhé, Trình Hạo, cháu không những đón vợ chồng bác về, còn xách hành lý hộ bác, làm các bác áy náy quả, thật là đứa bé tốt, cảm ơn cháu!” “Không cần khách sáo đầu ạ bác trai, dù sao sau này cũng là người một nhà” Dáng vẻ cười đùa tí tửng thường ngày của Kỷ Trình Hạo đã biến mất không còn dấu vết, vẻ mặt nghiêm chỉnh bố Hạ và mẹ Hạ.

“Tốt lắm tốt lắm.

Bố Hạ cũng gật đầu tỏ ý với Kỷ Trình Hạo, "Đợi lát nữa ăn tối rồi hàng về nhé.

“Vâng, cảm ơn sự thiết đãi của bác trai bác gái.” Kỷ Trình Hạo lập tức nói cảm ơn, tỏ ra vô cùng lễ độ lịch thiệp, khác hẳn với bộ dạng lưu manh ngày thường!

Bố Hạ gật đầu khẽ mỉm cười, vô cùng hài lòng với Kỷ Trình Hạo, "Không cần khách sáo quả, giống như cháu nói đấy, sau này chúng ta cũng sẽ là người một nhà." Đến ngay cả mẹ Hạ cũng cười không khép miệng.

Trời ơi...!Hạ Nghi Tâm chán nản tột cùng, bây giờ...!ba người bọn họ giống như là người một nhà, ngược lại cô mới chính là người ngoài ấy chứ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.