Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 90: Cô Ấy Hôm Nay Không Đến À




Lạc Vận Nhi nhàn nhạt nói: “Anh yên tâm đi anh Lang, em còn cần phải lấy giúp anh tập thiết kế và công nghệ chế tạo, em sẽ cẩn thận hết mực.” Cô ta cất gói kia vào trong túi của mình.

“Anh cử Lang Yên đi làm nhiệm vụ rồi, nếu không sẽ để hai người gặp mặt”

Lang Yên...!Lạc Vận Nhi khẽ căn môi dưới, tâm trạng có chút nặng nề, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, “Không sao đâu anh Lang, đi làm nhiệm vụ là điều cần thiết, em có thể hiểu mà.” Nói thật, cô ta không muốn gặp Lang Yên! Cô ta cũng đâu yêu hắn! Từ đầu đến cuối đều là Lang Yên tự mình đa tình mà thôi! “Em hiểu được thì tốt, đợi nó làm xong nhiệm vụ trở về, anh sẽ bảo nó liên lạc với em.”

Lạc Vận Nhi gật đầu, cũng không tiện từ chối Lang Hiệu, "Vậy cám ơn anh Lang ạ, em đi ra ngoài cũng lâu rồi, lâu quá sẽ khiến bọn họ sinh nghi, em về trước nhé.

"Được, em về trước đi, nhớ đấy...!về tập thiết kế và công nghệ chế tạo, em phải tiếp tục tìm kiếm giúp anh, đến khi tìm được thì thôi, chất độc trong người em cũng sẽ phát tác lại, nếu em dám phản bội anh, em sẽ phải chịu sự đau đớn bị trăm ngàn con kiến gắm căn! Chắc em hiểu rõ cảm giác đó.”

Cho dù trong lòng cô ta bất mãn với Lang Hiếu, nhưng chỉ có ông ta mới có thể giải được loại độc trên người cô ta.

“Em hiểu rõ, anh Lang, anh không cần cố ý nhắc nhở em đầu, em trước nay luôn trung thành với anh.”.

Lang Hiệu rất vừa lòng với phản ứng của cô, ông ta gật đầu, cười nói: "Rất tốt, nếu như em hai lòng, em nên biết được mình sẽ có kết cục như thế nào” “Anh Lang yên tâm, Vân Nhi không dám!” Lạc Vận Nhi ba lần bốn lượt đảm bảo, rồi mới rời khỏi quán cà phê vắng như chùa bà đanh.

Đêm đến, trong biệt thự lặng ngắt như tờ, ánh đèn trong phòng ngủ chính vẫn đang sáng rọi.

Diệp Vãn Ninh đang nói chuyện điện thoại với Hạ Nghi

Tâm.

“Văn Ninh, tớ tìm được việc cho cậu rồi, công việc tốt lắm, nhưng không biết cậu có thời gian không.

“Công việc? Nhưng tớ đang mang thai mà, sợ rằng không thể đi ra ngoài làm việc được." Cô cũng muốn được đi làm, sớm trả hết món nợ năm triệu tệ, suy cho cùng tiền viện phí và tiền mời y tá chăm sóc vẫn là một khoản tiền lớn.

"Yên tâm đi, công việc tớ tìm cho cậu rất đơn giản, không cần ra khỏi nhà." “Rất đơn giản? Không cần ra khỏi nhà?" “Đúng thế.” Hạ Nghị Tâm lập tức giải thích: "Được rồi được rồi, tớ nói thật đây, thực ra là làm việc thay tới "Làm việc thay cậu?” “Ừ, Vãn Ninh, chúng là chị em tốt, tớ sẽ nói thật với cậu, thực ra dạo gần đây nhà họ Hạ muốn ra mắt trang phục Thu Đông, nhưng tớ nghe giám đốc thiết kế ở dưới trướng tớ nói, thời gian gần đây cũng không có bản thiết kế nào đẹp cả, đại đa số bản thiết kế đều bị trả về lại cho các nhà thiết kế, cậu cũng biết đó, quý này Hạ Thị nhất định sẽ phải ra mắt trang phục mới, nhưng đến bây giờ còn chưa xác định được bản thiết kế, đừng nói là cắt may, tớ lại không hiểu về thiết kế lắm, chuyên ngành của tớ là marketing, vì thế tớ muốn nhờ cậu giúp đỡ, dù sao phù sa cũng không thể chảy ra ruộng ngoài, hơn nữa cậu cũng rất có năng lực! “Tớ? Nhưng chuyên ngành chính của tớ là thiết kế trang sức, cậu bảo tớ giúp thiết kế quần áo? Tớ sợ tớ có lòng nhưng không đủ sức!” “Vấn Ninh, cậu có thể thử mà, xem như là giết thời gian thôi, nhân tiện giúp đỡ tớ, được không?” Là bạn thân của cô, Hạ Nghi Tâm biết rõ năng lực của Diệp Vãn Ninh, cô từng được giáo sư khen ngợi là sinh viên thiên tài, không chỉ có trình độ thiết kế trang sức rất thâm hậu, ngay cả thiết kế trang phục cũng không làm khó được cô! “Tớ sẽ đưa những bản thiết kế bị trả về cho cậu, cậu có thể sửa trên những bản thiết kế đó hoặc là tự mình vẽ mới cũng được, chỉ cần cậu thiết kế được một mẫu, tớ sẽ cho cậu 30% hoa hồng! Cậu sửa được một mẫu, thì cậu sẽ có 10% hoa hồng.

“Ba mươi phần trăm?” Mặc dù không tiếp xúc với mảng thời trang nhiều, nhưng hoa hồng 30% thực sự rất là cao! “Đúng, Văn Ninh, tớ không nói đùa đâu! Văn Ninh, cậu đồng ý nhé, được không?” "Nhưng lỡ như...!"Không lỡ như gì hết! Tớ tin cậu, cậu cũng phải tin tưởng bản thân mình chứ! Cậu chính là không đủ tự tin! Tớ đã gửi email bản thiết kế bị trả về cho cậu rồi.

Nếu cậu thiết kế hoặc chỉnh sửa xong, cứ gửi thẳng hình vào hòm thư cho tớ! Cứ quyết thế đi, muộn lắm rồi, tớ ngủ trước nhé! Chúc cậu ngủ ngon, Văn Ninh.” Hạ Nghi Tâm không hề cho Diệp Vãn Ninh cơ hội suy nghĩ hay từ chối, trong lòng cô ấy, bạn thân của cô chắc chắn có đủ năng lực.

Diệp Vãn Ninh có chút thẫn thờ đặt điện thoại xuống, mở hòm thư ra nhìn những bản thiết kế bị trả lại mà Hạ Nghi Tâm gửi cho cô, nghĩ đến mình đang mang thai, cô nhanh chóng in những bản thiết kế này ra, sau đó đóng máy tính xách tay lại, chăm chú nghiên cứu những mẫu thiết kế này, cầm lấy bút chì tô tô xóa xóa lại ở bên trên, dồn hết khả năng của mình bắt tay vào sửa chữa.

Sáng sớm hôm sau.

Lạc Vận Nhi thức dậy sớm, mua bữa sáng ngon miệng, sau đó được tài xế đưa đến bệnh viện.

“Anh Thừa Tiêu, vết thương có đỡ hơn không?” “Ngày mai anh sẽ xuất viện.

Dạo gần đây chuyện anh bị Triệu Hạ gây thương tích nhốn nháo cả lên, Hạ Trạch và Kỷ Trình Hạo đều ngấm ngầm ép tốc độ lan tỏa tin tức xuống, nhưng tin tức vốn là có thể một đồn mười mười đồn trăm, cho dù hết sức áp chế, cũng không thể áp chế được hoàn toàn.

Bắt buộc anh phải tự mình xử lý chuyện này, qua mấy ngày nữa là những mẫu trang sức mới của quý này sẽ được tung ra thị trường, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào! “Ngày mai? Nhanh thế ạ?” Lạc Vận Nhi đặt đồ ăn sáng trước mặt Lục Thừa Tiêu, "Có thể ra viện được rồi á? Ra viện sớm thể không sao chứ ạ?” "Không sao đâu, vết thương cũng đã bình phục rất nhiều, chỉ cần thay thuốc theo định kỳ, đảm bảo vết thương không nhiễm trùng thì sẽ khỏi bệnh.

“Vâng, nhất định phải nhanh lành bệnh mới được!” Lạc Vận Nhì cười với Lục Thừa Tiêu, “Anh Thừa Tiêu, anh nấm thử xem, chắc ngon lắm đấy.

Ừ” Lục Thừa Tiêu nhàn nhạt đồng ý, không từ chối ý tốt của cô ta, chỉ là vẫn luôn không nhịn được mà nhìn về phía cửa, cô ấy hôm nay không đến à? Anh lại muốn ăn bánh mỳ kẹp thịt heo, trứng cuộn và sữa bò do cô chuẩn bị.

Lạc Vận Nhi tò mò hỏi thăm: “Anh Thừa Tiêu, anh nhìn cái gì thế? Hay là đồ ăn sáng không ngon ạ?” “Không đầu, rất ngon.

“Vâng, vậy anh Thừa Tiêu ăn nhiều chút nhé, bữa trưa anh muốn ăn gì? Anh nói cho em biết, em đi chuẩn bị nhé!” Lạc Vận Nhi vui mừng hớn hở.

“Cái gì cũng được.” Bây giờ, tâm tư của anh không đặt trên đồ ăn.

Bởi vì...!người con gái đó đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.