Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 73: Chuyện Này Quyết Định




**********

Chương 73: Chuyện này quyết định

Không, không phải, cô chủ...!tôi...!tôi không có, tôi...!Tiểu Ngư sốt sắng muốn lên tiếng giải thích, ngay cả thím Lý bên cạnh cũng xin Diệp Vãn Ninh hộ Tiểu Ngư.

Phải đó, cô chủ Tiểu Ngư tuy không phải người làm lanh lợi nhất, nhưng các mặt đều giữ đúng quy tắc, so với ngày đầu tiên, làm đã quen tay rồi, coi như cũng không tê Khi ngày đầu tiên tôi đến làm cũng phải mất một khoảng thời gian để thích ứng.

Người giúp việc bên cạnh nhao nhao lên tiếng bênh vực Tiểu Ngư.

Cô chủ...!đều là tôi không tốt, tôi...!tôi...!cô Lạc...!

Xin lỗi...!hai chữ này vẫn không nói ra được, Diệp Vãn Ninh ngắt lời Tiểu Ngư định giải thích.

Ánh mắt của Diệp Vãn Ninh di chuyển đến gương mặt xinh đẹp đang tức giận của Lạc Vận Nhi, lên tiếng lần nữa

Nếu cô Lạc chế Tiểu Ngư làm không tốt, vậy tự mình làm đi, nếu cô đã coi mình thành người nhà họ Lục, vậy cũng không cần khách sáo với cô thế nữa, từ hôm nay trở đi, cô tự làm đi, cô Lạc.

Dứt lời, Diệp Vãn Ninh nở nụ cười với Lạc Vận Nhi.

Cô quay người, dặn dò:

Thím Lý, dẫn Tiểu Ngư đi bôi thuốc các loại chi phí lần này đều tính lên nhà họ Lục.

Vâng, cô chủ.

Thím Lý gật đầu, trong lòng lại âm thầm tán thưởng Diệp Vãn Ninh.

Nhìn thấy cảnh tượng ngẹt thở giữa cô chủ và người phụ nữ kia, trong lòng tất cả mọi người không cần nói cũng biết sảng khoái bao nhiêu

Những lời này chặn họng Lạc Vận Nhi khiến cô ta đơ

Cô ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ.

Tôi làm sao? Tôi thế này là đang nghĩ cho cô Lạc.

Nụ cười trên khóe miệng của Diệp Vãn Ninh càng rõ: Cô Lạc nếu đã có kinh nghiệm dạy dỗ người giúp việc như vậy, thế thì thiết nghĩ chắc nấu cơm giặt giũ càng thành thạo nhỉ?

Diệp Vãn Ninh....!cô đừng có quá đáng!

Tôi đang suy nghĩ cho cô Lạc mà, người giúp việc trong biệt thự đều khiến cô Lạc cảm thấy không hài lòng, nếu đã vậy, thì tại sao không tự mình động tay làm? Nếu cô Lạc không có ý kiến gì, vậy chuyện này quyết định thế đi!

Diệp Vãn Ninh không để Lạc Vận Nhi có cơ hội lên tiếng lần nữa, nhìn sang thím Lý bên cạnh: 

Thím Lý, bà hiểu chưa?

Thím Lý gật đầu đã hiểu.

Cô lập tức vẫy tay, bảo mọi người giải tán, tiếp tục làm

Mọi người làm việc đi, đừng đứng ở đây nữa! Đúng việc! rồi, Tiểu Mai, quần áo của cô Lạc nhớ để đó, cô ấy sẽ tự mình giặt.

Thím Lý thầm cười trộm.

Vâng, thím Lý, Tiểu Mai hiểu rồi.

Tiểu Mai cúi người gật đầu, cố nhịn cười!

Diệp Vãn Ninh đi lên tầng, Lạc Vận Nhi tức tối phát điên đứng giậm chân tại chỗ!

Cô ta giận dữ lồng lộn nắm lấy tóc của mình, gào to

A a a!

Mồm mép lanh lợi của Diệp Vãn Ninh, có thể giảo hoạt như vậy là điều cô ta chưa từng ngờ tới!

Đứng trên tầng 2 nhìn Lạc Vận Nhi lúc này đang phát điên lên, bất lực lắc đầu, sự độc địa của cô ta cô chưa từng thấy qua, cà phê nóng bỏng đổ hết lên cánh tay của

Tiểu Ngư, cô ta cũng thật nhẫn tâm!

Diệp Vãn Ninh thấp giọng thì thầm: Xem ra điều này có thể khiến cô ta yên ổn khá nhiều ngày đây, dù sao giặt giũ nấu cơm, tự lực cánh sinh đối với cô ta mà nói cũng có chút khó khăn! Không, chính xác mà nói, là rất khó khăn! lên:.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.